Phi Cơ giãy dụa trên giường bệnh muốn ngồi dậy, một đao chém rất sâu ở bụng hắn, hắn cử động hơi mạnh làm máu đỏ sậm lập tức thẩm thấu ra băng gạc màu trắng.
Y tá hét lên ngay lập tức, tiến về phía trước và đưa tay đỡ Phi Cơ đang cố gắng xuống giường.
"Không cần đâu.”
Phi Cơ nhếch miệng, ý bảo y tá rằng mình tự cử động cũng không sao. Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng nam nhân trước mặt: "Hoa ca chết rồi, tiền khám bệnh ta không có cách nào trả lại cho ngươi. Phi Cơ ta chưa bao giờ nợ nhân tình của ai, ngươi cần ta làm gì?”
Nam nhân cười: "Ta nói ta sẽ tìm cho ngươi một nơi để ăn cơm.”
Phi Cơ có một sự chấp nhất bất thường đối với ăn uống, ngay lập tức đáp một câu.
"Ta muốn ăn no.”
"Được.”
Thanh niên gật đầu đồng ý, sau đó cười hỏi: "Dường như ngươi không quan tâm ta là ai? Ta tên là gì?”
“Ngươi cho ta ăn cơm, ta bán mạng cho ngươi.”
Phi Cơ nghi ngờ: “Điều này có liên quan gì đến tên của ngươi?”
“Có lý!”
Nam nhân tóc ngắn không nói về chủ đề này nữa, nhưng nhìn Phi Cơ và hỏi: "Ngươi chưa qua mười tám tuổi?”
Phi Cơ nói: "Cầm dao lấy mạng người không liên quan gì với tuổi tác lớn nhỏ.”
"Ngươi rất thú vị, coi như ngươi có phúc, lão đại của ta rất có hứng thú với ngươi, muốn gặp ngươi.”
“Ngươi dưỡng thương cho tốt, dưỡng lành ta dẫn ngươi đi gặp lão đại. Đúng rồi, ta nói luôn.”
Thanh niên tóc ngắn gãi đầu, nói khi ra khỏi cửa: "Ta tên là Tô Văn Văn, Tô Văn Văn của Cẩm Tú.”
“Ta nhớ rồi, Văn ca.”
Phi Cơ cảm thấy khi Văn ca nói đến hai chữ Cẩm Tú thì tràn ngập kiêu ngạo.
"Văn ca.”
Tô Văn Văn dừng bước: “Có chuyện gì vậy?”
“Hoa ca gặp chuyện không may, ta muốn thông báo một tiếng cho Tả Thủ ca, ngươi có thể giúp ta việc này được không?”
Tô Văn Văn lộ ra một nụ cười khiến Phi Cơ không hiểu: "Đồn Môn không còn Tả Thủ ca nữa.”
Mãi đến hai tuần sau khi xuất viện, Phi Cơ mới hiểu được ý của Văn ca lúc đó.
Thì ra kẻ giết Hoa ca là Tang Tiêu, nhưng người ra quyết định lại là Tả Thủ, nguyên nhân không rõ.
Tang Tiêu chạy trốn bị bắt, sau đó khai ra Tả Thủ ca trên toà, cộng thêm Hỏa Ngưu phản bội. Tóm lại là Tả Thủ ca tiêu đời rồi.
Tả Thủ phát cuồng đến mấy ngày sau rốt cục cũng bình tĩnh lại, cả người âm trầm, trong mắt toàn là áp lực tàn ác.
Tin tức đến từ bên ngoài đã dập tắt hy vọng cuối cùng của hắn.
Lão đại An Phong lên tiếng, hành tẩu giang hồ mạng phó thác cho trời, thua thì phải nhận.
Không ai biết sau khi nói xong câu đó, địa bàn của hắn có thêm hai rạp chiếu phim, mà nhà đầu tư chính là Cẩm Tú tại Cảng thành.
“Người mà ngươi toàn lực muốn bảo vệ đã đâm ngươi một đao tàn ác nhất. Lúc phất cờ ta đã nói thời đại đã khác rồi, làm lưu manh không có lối thoát. Ta muốn ngươi đợi mấy năm nữa tiếp nhận địa bàn của ta, an ổn kiếm cơm, vậy mà ngươi khăng khăng không chịu nghe.”
Sau khi Tả Thủ gặp tai nạn, người duy nhất đến thăm Tả Thủ là Đại Nha Bưu với vẻ mặt thổn thức. Tả Thủ là mã tử hung ác nhất, mấy tháng trước còn vui vẻ phấn khởi như thế, vậy mà hiện tại lại rơi vào tình cảnh này.
"Bưu ca, cảm ơn ngươi đã đến thăm ta.”
Trên khuôn mặt âm u của Tả Thủ lộ ra một nụ cười hiếm hoi: “Ta không phục.”
Tả Thủ dùng sức đập vỡ vách kính dày trong phòng thăm tù. Cảnh sát nghe thấy tiếng động chạy tới. Tả Thủ nhìn thẳng đối phương, trong mắt đều là sự điên cuồng.
"A Sir, vừa rồi ta không cẩn thận, được chứ, được chứ?”
Tên cảnh sát bị đôi mắt đỏ ngầu của Tả Thủ dọa sợ, gật đầu bảo: “Vậy ngươi nên cẩn thận chút.”
Bên ngoài, Đại Nha Bưu bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn nhận ra Tả Thủ đã hơi không bình thường, cả người như đang liều mạng đè nén cái gì đó.
Tả Thủ thở hổn hển vài hơi: "Bưu ca, ta không bảo Tang Tiêu giết Lạn Tử Hoa, ta bị oan.”
“Vậy thì sao?”
Trên mặt Đại Nha Bưu hiện lên nét tang thương đặc trưng của người giang hồ: "Lâm Bạo Lực bị ngươi chém chết có oan uổng không? Hiện tại Tế Đầu Heo lê một chân ăn xin ở khu Central có oan uổng không?”
Tả Thủ không nói gì nữa.
"Lăn lộn giang hồ cuối cùng rồi cũng phải trả giá.”
Đại Nha Bưu tiếp tục nói: "Không có gì oan uổng hay không oan uổng, ta cảm thấy đáng tiếc cho ngươi thôi.”
Tả Thủ cắn môi, từ từ hỏi: "Đáng tiếc cái gì?”
“Hôm nay có người bảo ta nói cho ngươi một câu, cơ hội đã cho ngươi hai lần, sẽ không cho ngươi lần thứ ba.”
Đại Nha Bưu nói xong thì nhìn thấy ánh mắt Tả Thủ hoàn toàn ngây ngốc ở nơi đâu…
"Ta đi đây, ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Đại Nha Bưu thở dài một tiếng. Có lẽ đây chính là giang hồ, ngươi hát xong ta lên sân khấu, phong vân chỉ là nhất thời nào có được mãi mãi.
Tả Thủ nhìn Đại Nha Bưu xoay người rời đi, nhếch môi thốt lên một câu: “Lão tử nghĩ ngươi thật sự có lòng tốt, thì ra cũng chỉ là một con chó.”
Tả Thủ mắt đỏ bừng mắng chửi, lẩm bẩm một câu: "Chúng ta đã bái Quan Nhị gia, nói đến nghĩa khí là sai ư?"
Sáu tháng sau, Tả Thủ ở trong ngục vì tính cách bạo ngược, đánh bạn tù cùng phòng thành một người ngốc, tra tội trừng phạt, bị kết án sáu mươi năm tù.