"Định Bắc, Định Bắc, có người tìm ngươi.”
Trương Nhã Đình chạy ào vào ký túc xá, trông thấy Tô Định Bắc lúc nào cũng cực kỳ chăm chỉ. Nàng thở cũng không thở nổi, vẻ mặt giống như phát hiện người ngoài hành tinh: "Người đó nói là ca ca của ngươi.”
"Ca ca ta?”
Tô Định Bắc kinh ngạc.
Nàng luôn ghét điện thoại di động cồng kềnh, cho đến bây giờ nàng luôn đặt nó trong ngăn kéo của ký túc xá.
Tô Định Bắc mở ngăn kéo ra mới phát hiện điện thoại của mình không biết đã hết pin tắt máy từ lúc nào.
"Có phải nhị ca của ngươi không?”
Trương Nhã Đình vẻ mặt si mê.
Vừa rồi nam nhân kia nhờ nàng chuyển lời, khí thế kinh người, đường nét gương mặt hoàn mĩ giống như điêu khắc khiến cho tiểu cô nương cảm thấy tim mình đập mạnh dữ dội.
Tô Định Bắc từ ký túc xá thò đầu nhìn ra, người đến thật sự là Tô Bình Nam đang mỉm cười đứng ở dưới lầu.
"Là nhị ca của ta.”
Tô Định Bắc nói một câu rồi vội vàng xuống lầu. Nhị ca luôn luôn bận rộn như vậy sao lại tới nơi này tìm nàng, nhất định là có việc rồi.
Tô Định Bắc vừa ra khỏi cửa, mấy nữ tử khác trong ký túc xá lập tức bùng nổ. Một đám liều mạng chen chúc ở cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
"Ta đã chọn cho ngươi một người.”
Tô Bình Nam nhìn Tô Định Bắc lạnh lùng như tuyết, mỉm cười nói: "Tên hắn là Phi Cơ.”
...
Tô Bình Nam không ngờ ở đại học Thiên Đô Tô Định Bắc lại có sức hấp dẫn kinh người như vậy, đến mức hắn trở thành kẻ thù chung của các nam sinh.
Tô Định Bắc có gương mặt xinh xắn và khí chất lạnh nhạt, cùng với sự kiên cường tận trong xương cốt, dường như đã mê hoặc tất cả các tân sinh viên.
Ở thời đại này, một nữ tử lái xe thể thao có gương mặt xinh đẹp lạnh lùng anh khí có lực sát thương rất lớn đối với những sinh viên vừa mới được giải phóng khỏi kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đó là nữ thần, là tình nhân trong mộng của bao người.
Tô Định Bắc cũng trở thành đề tài được nhắc đến nhiều nhất của các tân sinh viên sau khi tắt đèn.
Cũng không phải là không có người can đảm.
Có mấy học trưởng cảm thấy mình có điều kiện cực kỳ ưu tú, cố gắng theo đuổi cô gái được mệnh danh là mỹ nữ ba mươi năm mới xuất hiện một lần của đại học Thiên Đô, nhưng đều bại trận. Nam sinh tuổi này không ai có thể chịu được ánh mắt sắc bén của Tô Định Bắc.
Sau khi hao tâm tổn trí, trăm cay nghìn đắng rốt cuộc ngươi cũng tìm được cơ hội tình cờ gặp gỡ, nhưng Tô Định Bắc còn chưa nói chuyện đã nhìn ngươi chằm chằm, ánh nhìn sắc bén giống như một thanh đao bị đông lạnh đã lâu trong gió rét.
Bốn chữ “chật vật bỏ chạy” đã diễn không dưới hai con số trong khoảng thời gian Tô Định Bắc khai giảng.
Chưa ai từng nhìn thấy Tô Định Bắc nắm tay nam nhân với vẻ mặt quan tâm như thế này, cho nên cảnh Tô Bình Nam gặp nàng ở dưới lầu làm cho các nam sinh đi qua bùng nổ một trận.
Nữ thần đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nam nhân này là ai?
Tin tức lan tràn như nước lũ, mà hai anh em không biết, vẫn nhàn nhã tản bộ trên con đường nhỏ tĩnh lặng trong rừng.
"Phi Cơ?”
Tô Định Bắc nghiêng đầu: “Đây không giống tên gọi.”
Tô Bình Nam mỉm cười đưa cho nữ tử một phần tư liệu: “Tên gì không quan trọng, mấu chốt là người này lòng sáng như ngọc, có thể làm phòng tuyến cuối cùng của ngươi.”
Tô Định Bắc ngẩng đầu, hơi nghi hoặc nhìn ca ca của mình: “Phòng tuyến cuối cùng?”
Tô Bình Nam mỉm cười nhìn muội muội dần dần trưởng thành của mình, giọng điệu lạnh nhạt mang theo một chút áy náy: "Cho ngươi vào Cẩm Tú, thứ ngươi phải đối mặt không chỉ là các dạng lừa gạt mà cũng có thể là đao thương nguy hiểm.”
Tô Định Bắc trừng mắt nhìn Tô Bình Nam một cái, nàng nghe ra trong giọng nói Tô Bình Nam ẩn chứa tình cảm, bèn tiếp lời: "Ca ca, thật ra thì ở đó ta rất vui vẻ."
Trong mắt Tô Định Bắc có sự hùng tâm tráng trí khiến Tô Bình Nam tưởng chừng như nhìn thấy Tô Định Bắc ở thời không kia.
Tô Bình Nam lắc đầu, tiếp tục nói: "Sau khi ngươi gia nhập Cẩm Tú, đương nhiên sẽ có vệ sĩ của Cẩm Tú phụ trách công tác bảo vệ ngươi.”
“Nhưng có một điểm, dù sao ngươi cũng không phải là ta, lỡ như đến thời khắc sinh tử, ngươi cần một tử sĩ có thể ngăn trở một kích trí mạng cho ngươi.”
Tô Định Bắc không nói gì, cúi đầu lật xem tư liệu của Phi Cơ. Trong tư liệu ghi chi tiết đến nỗi làm cho người ta tức giận, ngay cả việc mỗi ngày đi vệ sinh mấy lần cũng ghi lại.
"Hiểu rồi.”
Tô Định Bắc khép tư liệu lại: “Tối nay ta về nhà xem, mấy thứ này xem ở trường không tiện.”
Tô Bình Nam gật đầu, vừa định nói chuyện thì liếc, thấy một bóng dáng vọt tới với tốc độ cực nhanh.
Thời không kia đã tôi luyện cho Tô Bình Nam phản ứng theo bản năng.
Thân hình hơi nghiêng sang một bên, chân phải Tô Bình Nam hung hăng quất vào má thanh niên đang nổi giận đùng đùng kia. Thanh niên không kịp kêu, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất ngay lập tức.
Đây là vì sau khi ra đòn, Tô Bình Nam nhìn thấy huy hiệu trường đại học trên ngực thanh niên nên mới giảm lực xuống.
Nếu không với sức mạnh hiện tại của Tô Bình Nam, một đá này đá trúng thân thể gầy yếu của thanh niên thì e là đã gây ra tai họa rồi.
Thanh niên xui xẻo bị ngất xỉu. Lần này một mình Tô Bình Nam đến đại học Thiên Đô gặp Tô Định Bắc, từ chối không cho đám người Lục Viễn đi theo. Theo ý hắn, trong trường học thì có thể xảy ra tình huống bất ngờ gì, không cần thiết phải thu hút sự chú ý của người khác như vậy.
Kết quả là đã tạo cho thanh niên này cơ hội lao về phía Tô Bình Nam.
Tô Định Bắc sửng sốt, nàng biết nhị ca đánh rất giỏi, nhưng không ngờ hắn có thể đánh nhanh gọn lẹ như vậy.
Động tác của Tô Bình Nam cực nhanh, thậm chí nàng chưa kịp thấy rõ cái gì thì Trương Mãnh Mãnh kia đã ngất đi.