Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 436 - Chương 436: Đến Cẩm Tú Thì Lưng Đừng Còng Xuống

Chương 436: Đến Cẩm Tú thì lưng đừng còng xuống Chương 436: Đến Cẩm Tú thì lưng đừng còng xuống

Tô Định Bắc biết thanh niên ngất xỉu này, đây là người duy nhất có thể kiên trì một phút trước khi chạy trốn dưới cái nhìn của nàng.

"Ngươi quen hắn à?”

Tô Bình Nam nhìn thấy biểu cảm của Tô Định Bắc, hình như muội muội mình quen biết thanh niên lỗ mãng này.

"Vâng.”

Tô Định Bắc gật đầu, trong mắt tràn đầy coi thường: “Một con ruồi rất đáng ghét.”

Sự việc xảy ra trong yên tĩnh, lại bị cây cối tươi tốt ngăn cản tầm mắt của đám sinh viên cách đó không xa, bởi vậy trong lúc nhất thời không có bất kỳ người nào phát hiện bên này đã xảy ra chuyện gì.

“Không chết được đâu, ngủ vài tiếng mà thôi.”

Tô Bình Nam cười nói.

Vẻ mặt Tô Định Bắc hờ hững: "Vậy cứ để hắn nằm đó, nhị ca nói tiếp đi.”

Gió hè mát mẻ thổi cành cây nhẹ nhàng lắc lư, anh em Tô gia vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện lúc nãy. Trong mắt hai người kiêu ngạo bất tuân này, chuyện vừa rồi chỉ là phất tay đuổi một con ruồi vo ve bên cạnh đi mà thôi, không có gì quan trọng.

"Ta để lại người này thì người khác có ý kiến gì không?”

Tô Định Bắc nói bằng giọng điệu nghiêm túc: "Ở Cẩm Tú ngươi là vua.”

"Lòng ta quá lớn, ta muốn quá nhiều. Ngay cả người ngươi đưa mà ta cũng không dung chứa được thì tương lai đối mặt với anh hùng trong thiên hạ như thế nào?”

Tô Bình Nam vui mừng cười to: "Có thể lo đến những điều này chứng tỏ ngươi trưởng thành rất nhanh.”

“Nhị ca, ta muốn học võ.”

Nhìn thấy thân thủ cường tráng của Tô Bình Nam, Tô Định Bắc vốn hoàn toàn rập khuôn theo Tô Bình Nam cảm thấy động lòng.

"Được.”

Tô Bình Nam đồng ý rất nhanh.

Tất cả dường như có định số sẵn rồi.

Tô Bình Nam không biết là trong một thời không khác, hôm nay cũng là ngay Tô Định Bắc kéo cơ thể đầy vết thương vào nhà của một huấn luyện viên đấu vật đã nghỉ hưu ở Ô Thành, nói ra câu "ta muốn học võ”.

Hoàng lịch ngày hai mươi ba tháng chín.

Kỵ: Mọi việc không nên làm, có tai họa đổ máu.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, Trương Mãnh Mãnh tỉnh lại.

Hắn nhìn phòng khám trường học trắng như tuyết, lắc đầu hỏi mấy người bạn cùng phòng đang nhìn hắn với vẻ mặt cười xấu xa: "Tại sao ta lại ở đây?”

"Chúc mừng ngươi, ngươi đã bị ca ca của nữ thần đánh.”

Từ sớm mấy người bạn đã biết vết thương của hắn không nghiêm trọng, thấy hắn tỉnh lại thì lập tức cười nhạo hả hê.

"Ca ca của nữ thần?”

Trương Mãnh Mãnh nghe thấy hai chữ nữ thần, lập tức nhớ tới việc đó.

Hắn cũng không quan tâm đến vết thương của mình nặng hay không, ngay lập tức cười hạnh phúc: "Ý các ngươi là nam nhân đó là ca ca của Tô Định Bắc?”

Một người bạn cùng phòng là người Thiên Đô bản xứ chậm rãi nói: "Đúng vậy, ca ca ruột của Tô nữ thần, Tô Bình Nam tiếng tăm lừng lẫy của tập đoàn Cẩm Tú. Lão ngũ ngươi cũng thật là trâu bò, dám đánh tay đôi với Tiểu Hồng Bào, nói ra đủ để ngươi khoác lác cả đời rồi.”

Một người bạn cùng phòng khác tò mò hỏi: "Mỗi ngày cứ nghe lão tam nói tới Tô Bình Nam này. Nói chút đi, người này rốt cuộc ra sao? Có phải là một người rất lợi hại hay không?”

Từ lúc bắt đầu ngày khai giảng, lần đầu tiên Trương Mãnh Mãnh nhìn thấy Tô Định Bắc đã bắt đầu si mê điên cuồng. Trong mắt Trương Mãnh Mãnh, Tô Định Bắc thỏa mãn tất cả tiêu chuẩn của hắn đối với nữ thần.

Thanh lịch tao nhã, trong trẻo lạnh lùng. Hơn nữa sự cao ngạo trong mắt nàng khiến Trương Mãnh Mãnh điên cuồng.

Về phần chiếc xe thể thao và quần áo đắt tiền của Tô Định Bắc, Trương Mãnh Mãnh cũng không hề tự ti về bản thân như các nam sinh bình thường khác.

Ba của Trương Mãnh Mãnh là giám đốc điều hành trong xí nghiệp đóng tàu Hạ quốc, mẹ là tổng giám đốc ngân hàng Nông nghiệp thành phố Đại Thiên tỉnh Hải Bắc, tóm lại là gia đình hắn không thiếu tiền.

Cho nên khi nghe Tô Định Bắc kéo một nam nhân đi dạo trong khuôn viên trường, hắn giận quá mất khôn, hùng hùng hổ hổ đi tìm người ta tính sổ.

Chỉ có điều đi càng nhanh, xỉu càng lẹ.

Sau đó hắn không nhớ nổi hình dáng Tô Bình Nam trông như thế nào, chứng tỏ Tô Bình Nam di chuyển nhanh ra sao.

Nghe bạn cùng phòng hỏi, Trương Mãnh Mãnh im lặng suy nghĩ nửa ngày, cười bất lực: "Ta vừa đến đã ngất xỉu nên không thấy được gì cả.”

...

Phi Cơ tên là Phi Cơ, nhưng hắn chưa ngồi phi cơ bao giờ.

Khi hắn biết có thể ăn cơm miễn phí trên máy bay, trên gương mặt âm độc kia của Phi Cơ nở nụ cười.

Tô Văn Văn nhìn Phi Cơ ăn sáu suất cơm như hổ đói rồi lại nhìn nhóm tiếp viên hàng không đang nhìn sang bên này, một người trước giờ luôn to gan mặt dày như hắn cũng không nhịn được len lén di chuyển cách xa tên này ra một chút.

Tại Cẩm Tú Sơn Trang ở Thiên Đô, Phi Cơ co rúm cả người khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam.

Các nhân viên an ninh bưu hãn trên đường đi cùng với uy thế Tô Bình Nam bộc lộ ra trong lúc lơ đãng đã mách bảo cho Phi Cơ biết người này chắc chắn là một nhân vật cực kỳ có máu mặt.

"Thẳng lưng lên."

Tô Bình Nam thần thái bình tĩnh, giọng điệu rất hòa nhã.

Phi Cơ cực kỳ nghe lời, lập tức ưỡn thẳng lưng.

Phi Cơ không ngốc, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm trên người nhân vật lớn này. Đây là bản năng của hắn, giống như trực giác của dã thú. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng giải thích tại sao Phi Cơ có thể thoát hiểm trong rất nhiều cuộc chém giết bạt mạng.

"Đến Cẩm Tú thì lưng đừng còng xuống."

Tô Bình Nam nói một câu, rất lâu sau Phi Cơ mới hiểu.

"Nghe nói ngươi ăn rất khỏe. Ở Cẩm Tú đảm bảo ngươi được ăn no."

Dứt lời Tô Bình Nam liếc nhìn giám đốc Vương đã chờ bên cạnh từ lâu.

Thường ngày giám đốc Vương vô cùng kiêu ngạo và nghiêm túc trước mặt đám nhân viên phục vụ, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ uy nghiêm. Lúc này đón ánh mắt của Tô Bình Nam, hắn lập tức tươi cười bước nhanh ra ngoài. Mấy nhân viên phục vụ đứng cạnh đó trợn tròn mắt sững sờ.

Mấy phút sau, đủ loại món ăn được bưng lên liên tục, đặt đầy một bàn.

Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ hơi mất tự nhiên, ra dấu bắt đầu.

Bình Luận (0)
Comment