Tô Bình Nam cúp điện thoại, bỗng dưng cười thầm.
Hắn đang cười Ninh Khả.
Tô Bình Nam nghe ra nữ hài kia đang tức giận.
Dáng vẻ chật vật của nữ hài khi lừa mình ăn cay, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi vô tình gặp gỡ ở sân bay, và cặp chân dài căng cứng khi bị đánh mông đêm ấy khiến Tô Bình Nam bỗng muốn đi Tinh Điều quốc thăm Ninh Khả.
Không biết nếu như mình đột nhiên xuất hiện trước mặt Ninh Khả, liệu có dọa nàng giật mình nhảy dựng không nhỉ?
"A Viễn, giúp ta thông báo cho Nobel, bảo hắn chờ ta ở Cảng thành rồi đi Tinh Điều quốc cùng ta."
Tập đoàn Cẩm Tú không có sức ảnh hưởng ở bên kia bờ đại dương, nhưng tập đoàn tài chính Hợp Sinh có rất nhiều tài nguyên ở Tinh Điều quốc, Tô Bình Nam cần mượn tài nguyên để bắt lấy Yahoo.
"Vâng."
Lục Viễn khom lưng. Thấy Tô Bình Nam khẽ mỉm cười, hắn không kìm được nói một câu: "Nam ca, trông ngươi có vẻ rất vui."
"Vậy ư?"
Tô Bình Nam ngẩng đầu hỏi.
Hắn khẳng định lúc nãy mình không nghĩ tới lợi nhuận có được sau khi bắt lấy Yahoo, mà là nữ hài thoạt nhìn khí chất thanh nhã như lan nhưng cơ thể lại nhạy cảm đến mức khiến người ta cảm thán kia.
Đại trượng phu sống lại một đời, thích thì nhích thôi.
Về phần cái nhìn thế tục, trong mắt Tô Bình Nam tràn đầy xem thường.
Đời trước Tô Bình Nam không tiền không thế lại còn dã tính khó thuần, coi thế tục như hư không. Đời này Tô Bình Nam càng lòng dạ sắt đá, kiên định bước từng bước về phía ước mơ của mình ở kiếp trước. Hắn muốn làm hết tất cả mọi việc kiếp trước không dám nghĩ không dám làm, sống một cuộc đời vui vẻ thoải mái.
…
Nobel đang dự một bữa tiệc ở hội sở thì nhận được cuộc gọi của Lục Viễn. Hắn kích động đến mức toàn thân run lên, nếu xung quanh không có người thì hắn sẽ cười sằng sặc.
Xem ra mình vẫn có chút tác dụng đối với lão đại. Nobel không giấu được vẻ kích động.
Hắn và Rebecca cùng gia nhập Cẩm Tú, kết quả là Rebecca đã được Tô Bình Nam coi trọng, tiếp đó Lâm Di do hắn tiến cử cũng dần dần làm việc cho lão đại, chỉ có bản thân hắn vẫn dậm chân tại chỗ. Cuối cùng thì bây giờ cũng có cơ hội, làm sao Nobel có thể không cảm xúc dâng trào!
Tuy hắn không biết lão đại làm gì ở Tinh Điều quốc, nhưng hắn quyết định lo liệu chu đáo, gác lại hết những chuyện bên gia tộc, thể hiện thật tốt trước mặt lão đại.
Nobel đại công tử càng nghĩ càng hưng phấn, thậm chí chẳng màng đến oanh oanh yến yến bên cạnh, cứ thế vội vã rời đi.
Mấy người mẫu giở chiêu lạt mềm buộc chặt vây quanh Nobel đều trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác, không biết vị kim chủ lớn này nổi điên cái gì. Vừa rồi vẫn còn êm đẹp, vậy mà thoáng cái đã giống như thay đổi thành một người khác.
"Kỳ Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Một người trung niên bụng phệ vội vàng chạy tới, hắn là người quản lý nhóm hầu gái. Nobel là kim chủ lớn chính hiệu đó, hắn sợ mấy nữ hài này làm chuyện gì trái quy tắc đắc tội Nobel.
"Không có."
Người mẫu tên Kỳ Kỳ kia lắc đầu. Nobel chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi đi ngay.
"Có nghe thấy trong điện thoại nói gì không?"
Người trung niên nói câu này rất nhỏ. Hắn làm cố vấn, cực kỳ nhạy bén với tin tức.
Kỳ Kỳ lắc đầu: "Ta chỉ nghe thấy hai chữ lão đại."
Nobel công tử có lão đại? Người trung niên nhíu mày.
Tô Bình Nam cảm thấy mặc dù Phi Cơ hung ác song đánh đấm chưa đủ tầm, hắn coi trọng tinh thần kiên quyết liều chết không lùi của Phi Cơ hơn. Sau khi cân nhắc, Tô Bình Nam giao cho Lục Viễn một nhiệm vụ.
Bồi dưỡng Phi Cơ toàn diện.
Cho Phi Cơ học vật lộn, cận chiến, lái xe và xử lý các tình huống khẩn cấp tại trường Bảo an Cẩm Tú.
Quyết định này của Tô Bình Nam dẫn tới việc nữ sinh đại học Thiên Đô thường xuyên trông thấy một người quái dị.
Người quái dị này mặc vest trắng, còn đeo nơ.
Phải biết là trên khắp Hạ quốc cũng ít thấy trang phục kiểu này chứ đừng nói chi đến Thiên Đô, huống hồ ngày nào người quái dị này cũng mặt mũi bầm dập.
Tô Định Bắc không quan tâm. Nữ hài này kiệt ngạo giống Tô Bình Nam, và cũng coi thường cái nhìn thế tục.
Nàng càng như vậy, Phi Cơ càng trung thành một lòng một dạ.
Thời gian Phi Cơ xuất hiện bên cạnh Tô Định Bắc không dài, nhưng Trương Mãnh Mãnh đã để ý.
Có bài học lần trước, lần này Trương Mãnh Mãnh đã rút kinh nghiệm. Sau khi dùng hết mọi cách mà không có mấy tác dụng, Trương Mãnh Mãnh lại "tình cờ" gặp Tô Định Bắc.
"Bạn học Tô, ngươi cũng ở đây à?"
Trương Mãnh Mãnh chào hỏi, ánh mắt hơi né tránh. Ánh mắt của nữ hài quá sắc bén, hắn không dám nhìn thẳng vào nàng.
"Đúng lúc ta đến đây làm chút việc, vừa liếc mắt đã thấy ngươi."
Trương Mãnh Mãnh cố gắng nở nụ cười tỏa nắng mà bản thân cho là đẹp trai nhất.
"Lý do của ngươi vẫn vụng về như mọi khi."
Ánh mắt Tô Định Bắc lạnh như băng, lời lẽ sắc bén, không giữ thể diện cho Trương Mãnh Mãnh.
"Hì hì."
Trương Mãnh Mãnh bị vạch trần quá nhiều lần, không ngại ngùng gì hết. Hắn vờ như không có chuyện gì xảy ra, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Rảnh rỗi nên đi loanh quanh thôi. Vị này là bạn của ngươi hả?"
Lúc này Phi Cơ đã lẳng lặng đứng trước mặt Tô Định Bắc, nhìn chằm chằm vào Trương Mãnh Mãnh bằng ánh mắt âm hiểm hung ác.
Trong suy nghĩ của bạn Phi Cơ ngây thơ, mình đã hứa sẽ chết trước Tô Định Bắc, vậy thì bất kể Tô Định Bắc xảy ra chuyện gì, mình sẽ là người đầu tiên chống đỡ.
"Ngươi đang dò hỏi ta đấy à?"
Tô Định Bắc cực kì thông minh, lập tức hiểu ý của Trương Mãnh Mãnh. Nàng xoay người rời đi, chẳng thèm liếc nhìn đối phương.
Trương Mãnh Mãnh quá si mê Tô Định Bắc. Thấy Tô Định Bắc tỏ thái độ này, hắn lập tức bùng nổ, cực kỳ sốt ruột, vừa vươn tay kéo cánh tay Tô Định Bắc vừa cuống quít giải thích: "Không phải như vậy."