Tô Bình Nam nghe ra ý cảm thán ẩn chứa trong giọng nói của Đỗ Cửu, lập tức đứng lại.
Tức thì đoàn người đồng loạt dừng lại, làm cho người của tập đoàn tài chính Hợp Sinh đến đón máy bay ở cách đó không xa nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
"A Cửu."
Đỗ Cửu khom người đứng sau lưng Tô Bình Nam.
"Ngươi nhìn chúng đi."
Tô Bình Nam chỉ tay vào từng tòa nhà cao chọc trời toàn thân trong suốt và dòng xe cộ qua lại như mắc cửi.
"Đây là Tinh Điều quốc, một quốc gia từ đầu đến đuôi đều tràn ngập hơi tiền. Ở đây tư bản nắm giữ toàn bộ sức mạnh. Chúng ta không cần kính sợ chúng, mà cần phải chinh phục."
Tô Bình Nam rất hiếm khi nói chuyện với Đỗ Cửu kiểu này. Mọi người đều nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của hắn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Không có ai nghi ngờ câu nói ngang ngược này của Tô Bình Nam. Trong lòng nhóm cấp dưới của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam giống như một vị thần vậy, chỉ cần lão đại nói thì hắn chắc chắn có thể làm được.
…
Người Tinh Điều quốc thích ô tô mang phong cách mạnh mẽ, xe của Hợp Sinh đến đón đoàn người Cẩm Tú là năm chiếc Dodge Journey màu đen. Rõ ràng là người của tập đoàn tài chính Hợp Sinh đến đón máy bay biết Tô Bình Nam là ai, người phụ trách Hoàng Sùng tỏ thái độ cực kỳ cung kính trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam không ngạc nhiên về việc đối phương biết mình. Nobel là viên ngọc quý duy nhất của gia tộc Hợp Sinh, làm gì có chuyện trưởng bối không tìm hiểu cục cưng nhà mình làm gì mỗi ngày.
"Tô tiên sinh, ta đã sắp xếp khách sạn nghỉ trọ. Còn người ngài muốn gặp thì e là cần thêm một chút thời gian."
Người của tập đoàn tài chính Hợp Sinh nói xong, sắc mặt Nobel tối sầm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nobel cực kỳ tức giận vì nhiệm vụ đầu tiên lão đại giao cho mình không được hoàn thành tốt.
"Aston Dell tiên sinh gặp rắc rối lớn, chúng ta không tìm được hắn trong chốc lát."
"Lên xe trước đã."
Tô Bình Nam khoát ra ngăn cản hành động kế tiếp của Nobel.
"Vâng, lão đại."
Nobel lập tức ngoan ngoãn lên xe, mắt vẫn trừng người phụ trách Hoàng Sùng của Hợp Sinh tại Tinh Điều quốc.
Thấy Nobel ngoan ngoãn trước mặt Tô Bình Nam như thế, Hoàng Sùng vô cùng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của hắn, vị đại thiếu gia này là kẻ coi trời bằng vung. Ngoài ngài chủ tịch hội đồng quản trị ra, Tô Bình Nam là người duy nhất hắn từng gặp có thể khiến Nobel phục tùng.
Cảnh tượng trước mặt rất quan trọng, ánh mắt Hoàng Sùng lấp lóe, cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
…
Trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi sau khi ra tù, Lee Jay-hyun liên tiếp gặp phải sự cố: một lần ô tô mất lái, một lần đồ trên cao rơi xuống, cuối cùng có một lần cháy nhà.
Ba sự cố bất ngờ làm cho vị trưởng tôn của Samsung này sợ vỡ mật. Hắn thật sự sợ nhị thúc Lee Chang-hi từ tận sâu đáy lòng. Lee Jay-hyun không dám đến dự cuộc họp cổ đông của Samsung tuần trước, mà cho phép Đinh Thanh thay mặt toàn quyền.
Lee Jay-hyun càng ngày càng hài lòng về Đinh Thanh, không có sự giúp đỡ của Đinh Thanh thì hắn không thể thoát được ba lần kia. Nhưng hiện tại hắn đang phải đối mặt với một vấn đề, đó là hắn không có tiền.
Mặc dù Lee Jay-hyun thuê nhóm người Đinh Thanh bằng cổ phần của tập đoàn Samsung, nhưng chi phí ăn uống ngủ nghỉ của bọn hắn đều là Lee Jay-hyun chi trả.
Cổ phần của Samsung có giá trị không? Có chứ!
Nhưng có giá trị không có nghĩa là Lee Jay-hyun có tiền.
Còn một thời gian nữa mới đến lúc chia lợi nhuận cổ phần, hơn nữa hiện giờ lợi nhuận của Điện tử Samsung kém xa sau này, hắn dự tính số tiền được chia không nhiều lắm.
Gia sản lúc trước của Lee Jay-hyun sau khi nộp thuế bổ sung cũng chẳng còn nhiều nhặn gì, nhưng hắn không dám cắt giảm chi tiêu của đám Đinh Thanh.
Lee Chang-hi tiến hành cải cách Samsung rầm rộ, giúp cho tập đoàn Samsung hưng thịnh như mặt trời ban trưa, rất khó tìm được người vì tiền mà về phe hắn đối đầu với Lee Chang-hi.
Đúng lúc này Đinh Thanh chỉ cho hắn một con đường phát tài.
"Ngươi nói có người ra giá cao mua hai dây chuyền sản xuất chip của Điện tử Samsung sao?"
Lee Jay-hyun hỏi.
"Đúng vậy, giám đốc Lee."
Giọng nói của Đinh Thanh tràn đầy mê hoặc: "Đối phương rất có thành ý, hơn nữa cũng không cần mấy loại tiên tiến nhất của Điện tử Samsung, loại đào thải cũng được."
"Vớ vẩn!"
Lee Jay-hyun mắng Đinh Thanh, hiếm khi bộc lộ sự khôn khéo của người nhà họ Lee.
"Kỹ thuật là nền móng của tập đoàn Samsung, tuyệt đối không thể bán những thứ này."
"Vậy ư?"
Đinh Thanh cũng không tức giận, liếc mắt nói một câu hạ gục Lee Jay-hyun: "Tập đoàn Samsung là của giám đốc Lee Chang-hi, vì sao giám đốc Hyun lại kích động như vậy?"
Lee Jay-hyun im lặng, Đinh Thanh đưa cho hắn một điếu thuốc rồi đi tới châm lửa: "Chúng ta không phải là đối thủ của giám đốc Lee Chang-hi. Bây giờ muốn bảo vệ mình thì chúng ta rất cần tiền, rất nhiều rất nhiều tiền."
Thấy Lee Jay-hyun vẫn còn do dự, sắc mặt Đinh Thanh trở nên hung ác, vết sẹo đáng sợ trên mặt như muốn cắn nuốt người khác: "Điện tử Samsung phát triển càng tốt thì cổ phần trong tay giám đốc Hyun càng quan trọng đối với giám đốc Lee Chang-hi. Với phong cách bá đạo của giám đốc Lee Chang-hi, sao hắn có thể để cho số cổ phần này lưu lạc bên ngoài mãi được?"
Câu nói này đã làm Lee Jay-hyun dao động.
"Người mua là ai?"
Giọng điệu của Lee Jay-hyun có chút buông lỏng.
"Người Hạ quốc, hiện tại bọn hắn ra giá rất cao."
Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng Đinh Thanh vẫn cẩn thận ghé vào tai Lee Jay-hyun nói ra một con số.
"Được."
Lee Jay-hyun kinh ngạc trước sự hào phóng của đối phương, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trong khói mù lượn lờ, ánh mắt Đinh Thanh nhìn Lee Jay-hyun như đang nhìn một con dê đợi làm thịt.
Mọi chuyện rất thuận lợi, khoảng cách mình được gặp vị đại boss Cẩm Tú kia ngày càng gần.