"Vị luật sư kia xảy ra chuyện gì?"
Đoàn xe chạy trên đường phố New York đông đúc nên tốc độ không nhanh. Tô Bình Nam nhìn Hoàng Sùng và hỏi.
"Hắn nợ tiền ở Las Vegas, đang bị đòi nợ. Nợ rất nhiều."
Hoàng Sùng nói tiếng Hạ quốc hơi trúc trắc, không được trôi chảy cho lắm.
"Vì vậy hắn bỏ trốn. E là lúc chúng ta tìm được hắn, hắn đã là một bộ thi thể rồi."
"Thi thể á?"
Nobel hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Khả năng cao là thế, bởi vì hắn nợ tiền gia tộc Corleone."
Hoàng Sùng nhún vai đậm phong cách Mỹ: "Tô tiên sinh, e là ngươi phải đổi luật sư rồi."
Nét mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh: "Gia tộc Corleone?"
"Đúng vậy Tô tiên sinh. Gia tộc Corleone là một trong năm đại gia tộc ở New York, Mafia gốc Sicilia."
...
Hạ quốc có quy tắc của Hạ quốc, Tinh Điều quốc có cách chơi của Tinh Điều quốc.
Với tính cách của Tô Bình Nam, hắn sẽ không cúi đầu trước quy tắc của quốc gia này, phong cách làm việc trước giờ của hắn đã định sẵn hắn sẽ liên tục gặp phiền phức ở đây. Vì vậy, bước đầu tiên hắn tiến hành là phải tạo dựng cho mình một đội ngũ luật sư Dream Team.
Luật pháp là pháp luật, đạo lý là đạo lý. Mặc dù trong giới tư pháp Tinh Điều quốc, pháp luật đi đôi với đạo lý, nhưng rất ít khi dựa theo đạo lý.
"Gia tộc Corleone là một trong năm đại gia tộc ở New York, Mafia gốc Sicilia."
Hoàng Sùng nói xong, chàng trai ngồi ngay ngắn trước mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng.
"Ta chỉ cần các ngươi tìm người này giúp ta, nếu không tìm được thì vui lòng nói cho ta biết."
Giọng điệu hờ hững ẩn giấu sự sắc bén của Tô Bình Nam khiến Hoàng Sùng hơi lúng túng. Hắn há hốc miệng, thấy cậu chủ nhìn mình như muốn ăn sống nuốt tươi, cuối cùng thở dài một hơi rồi cúi đầu nói: "Xin Tô tiên sinh cho ta một ngày."
Tô Bình Nam nâng cổ tay nhìn đồng hồ.
Bên ngoài ánh đèn đã tắt, đồng hồ hiển thị thời gian chín giờ sáng. Cảm giác lệch múi giờ này rất vi diệu.
"Hai mươi tư tiếng, ta chờ tin tức của ngươi."
Tô Bình Nam mất hứng, kết thúc cuộc trò chuyện trên xe.
Tập đoàn tài chính Hợp Sinh là tập đoàn số một số hai ở Indonesia, nhưng ở Tinh Điều quốc lại sợ đầu sợ đuôi như vậy khiến một người luôn kiệt ngạo như Tô Bình Nam vô cùng thất vọng.
Nobel tức giận không có chỗ xả. Nhân lúc lão đại nhắm mắt nghỉ ngơi không chú ý, hắn lén lút ra dấu "không làm tốt thì cuốn xéo" với Hoàng Sùng.
…
Bốn tiếng sau, Tô Bình Nam với ánh mắt sáng ngời ngồi trước cửa sổ của khách sạn Four Seasons New York lật xem tài liệu dày cộp, toàn thân phấn chấn tinh thần, không có dáng vẻ mệt mỏi sau chuyến đi.
"Tìm được người rồi à?"
Tô Bình Nam đóng tài liệu, nhìn Nobel gõ cửa đi vào.
"Tìm được rồi, hắn trốn trong khu ổ chuột ở quận Brooklyn."
Nobel hận Hoàng Sùng tận xương tủy, quyết định một khi có cơ hội sẽ tống cổ cái tên làm việc không đáng tin cậy này đi, vì vậy hắn không cho Hoàng Sùng lên lầu mà đích thân xử lý tất cả. Gần hai mươi tiếng rồi hắn không ngủ, sắc mặt mỏi mệt thấy rõ.
"Dẫn A Cửu đi đưa người về đây."
Tô Bình Nam với gương mặt bình thản đứng dậy, đứng trước cửa sổ sát sàn quay mặt ra ngoài, chăm chú nhìn ngọn đèn dưới tòa nhà mấy chục tầng rồi nói tiếp: "Phong cách của Hợp Sinh và Cẩm Tú có chút xung đột, rất nhiều chuyện phải dựa vào bản thân chúng ta."
Nobel chẳng những không bất mãn với việc Tô Bình Nam xếp mình là người của Cẩm Tú, trái lại còn vô cùng vui vẻ.
"Lão đại, ta hiểu rồi. Ta xin lỗi ngươi về chuyện của Hợp Sinh, ra khỏi Indonesia bọn hắn chỉ là một con cừu bự."
Tô Bình Nam không tỏ ý kiến, chỉ khoát tay. Nobel đóng cửa đi ra ngoài, bóng dáng Tô Bình Nam ẩn trong bóng tối.
…
Trong tòa nhà cực kỳ cũ nát, những người vô gia cư núp trong bóng tối tiến hành các giao dịch bí mật.
Mấy người da đen mặc áo jacket chốc chốc lại đảo mắt quan sát người đi đường.
Một khi có người qua đường dừng chân hỏi thăm, mấy người này sẽ tiếp đón, nhận mấy đồng đô la màu xanh, sau đó trắng trợn đưa cho người qua đường kia một gói bột trắng nhỏ rồi nhởn nhơ rời đi.
Những kẻ lang thang say rượu nằm ngổn ngang bên lề đường, mấy tên còn tỉnh táo vẫn dốc rượu mạnh vào miệng, lẩm bẩm nói những lời chẳng ai hiểu được.
Sau khi nhóm người Nobel xuống xe, Đỗ Cửu nhìn cảnh tượng trước mặt rồi nhổ nước bọt: "Con mẹ nó, thì ra đây mới là Tinh Điều quốc."
Kẻ dẫn đường là một người da đen thấp bé, lải nhải không ngừng. Hắn chỉ vào một ngôi nhà: "Người các ngươi muốn tìm ở trong đó."
Nobel ném cho đối phương mấy tờ tiền: "Sau khi xác định thông tin chính xác, chúng ta sẽ trả ngươi số còn lại."
"Ok."
Người da đen dẫn đường rất thức thời xòe hai tay tỏ ý tán thành.
Nơi này là địa bàn của Biston Ratio, mặc dù thoạt nhìn những người châu Á này có lai lịch không nhỏ, nhưng hắn không sợ đối phương quỵt tiền.
Sau khi trông thấy tên da đen thấp bé xuống xe, mấy người da đen đi loanh quanh trên phố lập tức thả lỏng cảnh giác, không đi về phía chiếc xe nữa. Người mình dẫn người lạ đến đây nhất định là có mối làm ăn. Trước giờ Tiểu Jackson rất thông minh, sẽ không làm chuyện ngu ngốc.
…
Aston Dell có một phần ba huyết thống Germanic, tóc vàng mắt xanh mũi thẳng trông rất bảnh trai.
Lúc này hắn đang nhoài trên sofa trong căn phòng bừa bộn, day trán mắng tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở phòng bên cạnh.
Hắn ghét nơi này, cảm thấy đám gia hỏa trong khu ổ chuột này bẩn muốn chết. Hắn chọn khu ổ chuột là bởi vì lũ Sicilia kiêu ngạo kia không thể tìm ra nơi này trong một chốc một lát được. Ai mà ngờ được đại luật sư Aston Dell lăn lộn xã hội thượng lưu từ nhỏ sẽ trốn ở nơi ngày thường hắn ghét nhất chứ?
"Mình cần một vụ lớn."
Hắn mím môi nói.
Tình cảnh liên tục bị bỏ đá xuống giếng và chất cồn làm hắn mất đi sự tỉnh táo thường ngày. Trong lúc mất hết lý trí, hắn đã thua hết mọi thứ ở Las Vegas.
Aston đã chạy tới đây ngay sau khi tỉnh táo lại. Không phải hắn định quỵt tiền, mà là do hắn cần thời gian bình tĩnh lại. Aston biết rõ không dễ nợ tiền gia tộc Corleone, nếu không muốn cuộc đời mình đi đến hồi kết thì hắn nhất định phải kiếm được một khoản tiền lớn trong hoàn cảnh hiện tại.