"Rầm rầm rầm."
Cửa phòng lâu năm không được tu sửa bị gõ vang, Aston giật mình đứng bật dậy.
Hắn nhìn qua mắt mèo thì thấy mấy gương mặt phương Đông đứng bên ngoài, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Mafia Sicilia không có người châu Á, Aston vẫn biết chút thường thức này. Hắn nhanh chóng chỉnh trang cho bản thân sao cho đạo mạo, tiếp đó đặt chiếc kính gọng vàng lên sống mũi. Sau khi soi gương thấy không có bất cứ vấn đề gì, Aston Dell mở cửa phòng ra.
"Các tiên sinh, chào buổi tối."
Khoảnh khắc cửa mở ra, dáng đứng thẳng tắp và khí thế bưu hãn xuyên biên giới của đối phương khiến Aston Dell đổi lại cách xưng hô ngay lập tức.
Hắn là luật sư, rất giỏi nhìn mặt gửi lời. Những người này rất hung hãn, đây là cảm nhận đầu tiên của Aston.
"Lão đại của ta muốn gặp ngươi."
Lần đầu tiên Nobel đại công tử được mấy người Đỗ Cửu vây quanh cho dẫn đầu. Cảm giác thỏa mãn này khiến hắn lâng lâng như bước trên mây, sống lưng càng thẳng tắp.
Trong khi đám Đỗ Cửu quan sát Aston, Aston cũng đang quan sát Nobel.
Đồng hồ quý giá, giày rõ ràng là hàng thủ công đặt riêng, quần áo đắt đỏ. Đồ trên người hắn ít nhất cũng phải sáu vạn đô la.
Người như vậy chỉ là một tên đàn em thôi sao?
"Ta thích người phương Đông thần bí."
Aston Dell mừng thầm, đồng thời nói: "Vô cùng vinh hạnh."
Vị luật sư lưu manh bậc nhất của tập đoàn Cẩm Tú tại Tinh Điều quốc trong tương lai tỏ thái độ khiêm tốn, lịch sự khom người.
...
Có đôi khi con người càng hiểu biết nhiều thì càng kính sợ.
Hiện giờ Aston Dell đang rơi vào trạng thái này. Trên đường đi, những người đồng hành với hắn đều im lặng, tính kỷ luật được thể hiện qua hành động cử chỉ làm cho hắn cực kỳ kinh ngạc.
Aston từng là đại luật sư kim bài của Quốc Thịnh nên đã gặp không ít các đại gia hàng đầu, nhưng cấp dưới có quy củ nghiêm ngặt như thế này thì không nhiều lắm.
Nửa tiếng sau, Aston Dell được gặp Tô Bình Nam.
Người dẫn đường mở cửa cho hắn rồi ra dấu mời. Aston vừa vào phòng liền trông thấy một người phương Đông yên tĩnh ngồi trong gian tiếp khách của phòng khách sạn.
Cả gian phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng lờ mờ. Nửa gương mặt của người đang ngồi giấu trong bóng tối, loáng thoáng có thể trông thấy ánh mắt sắc bén, tướng mạo rất trẻ.
"Ngồi đi, ta biết ngươi biết tiếng Hạ quốc." Tô Bình Nam nhìn vị đại luật sư áo quần chỉnh tề nhưng thật ra đã sa cơ thất thế này, khẽ mỉm cười lên tiếng.
"Vâng, tiên sinh."
Bầu không khí ngột ngạt trong phòng khiến Aston hơi lo lắng, hoàn toàn không còn phong thái tự nhiên lúc mới đến.
"Trước tiên xin tự giới thiệu ta là Tô Bình Nam người Hạ quốc."
Aston Dell cung kính chào theo kiểu rất lịch sự: "Tô tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp ngài."
"Ngươi rất may mắn, ta chọn ngươi trong số hai mươi người."
Tô Bình Nam chìa tay ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, giọng điệu thản nhiên song cực kỳ áp lực: "Ta sẽ giải thích cho ngươi tình hình hiện tại. Lời ngon tiếng ngọt cứ giữ lại sau này nói với các vị bồi thẩm đoàn trên tòa đi, ở đây ta muốn nghe ngươi nói thật."
"Ok."
Aston tháo chiếc kính gọng vàng thường ngày đeo để ngụy trang ra, nhìn Tô Bình Nam khoanh tay trong bóng tối: "Phải, ta gặp phiền phức cực lớn. Tiên sinh, bây giờ ngươi có thể nói mục đích ngươi tìm ta chưa?"
Tô Bình Nam chỉ vào cốc cà phê trên bàn: "Độ ấm vừa đủ, rất hợp với khẩu vị của ngươi."
Aston Dell biết đây là sự khéo léo của người phương Đông. Hắn nghe lời bưng cốc lên uống một hớp. Cà phê vào miệng vừa trơn vừa đắng, quả nhiên là hương vị cà phê Apennine mà hắn thích nhất.
"Ngươi có biết tại sao ta lại tìm ngươi không?"
Nghe thấy câu hỏi của Tô Bình Nam, Aston Dell đặt cốc cà phê xuống, nghiêm túc suy nghĩ.
Người trẻ tuổi trước mặt có sự bình tĩnh và lão luyện không phù hợp với gương mặt, cộng thêm những phỏng đoán trên đường tới đây đã nói cho Aston Dell biết rằng đây là một nhân vật tai to mặt lớn đến từ phương Đông.
Trực giác mách bảo Aston rằng đây là một cơ hội - cơ hội giúp hắn trở mình thoát khỏi tuyệt cảnh, hắn không muốn phá hỏng.
"Xin lỗi tiên sinh, ta không nghĩ ra."
Khoảng mười phút sau, Aston tỏ ý bỏ cuộc, hắn lựa chọn thành thật. Mặc dù hắn đã nghĩ đến mười mấy đáp án khả thi, nhưng lại cảm thấy không có cái nào chắc chắn.
"Bởi vì đạo đức nghề nghiệp của ngươi."
Câu nói này của Tô Bình Nam làm Aston Dell bất chợt ngẩng đầu. Nếu không phải nhân vật đáng gờm này có khí thế quá mạnh, hơn nữa người ta không cần thiết phải lừa mình, thì Aston Dell sẽ nghĩ rằng đối phương đang châm chọc mình.
"Ta rất ghét quốc gia này."
Tô Bình Nam không che giấu ác cảm của mình đối với Tinh Điều quốc: "Ta cũng chưa bao giờ tin cái mà Tinh Điều quốc gọi là pháp luật công chính."
"Đúng vậy. Tiên sinh, ta cũng không tin."
Aston Dell gật đầu khẳng định. Hắn một luật sư chuyên nghiệp, những chuyện ghê tởm hắn từng thấy có kể ba ngày ba đêm cũng chẳng hết.
"Cho nên ta chọn ngươi."
Tô Bình Nam thong dong cắt xì gà. Lúc này Aston Dell mới nhìn rõ toàn cả khuôn mặt của Tô Bình Nam. Ngũ quan như dao đẽo, ánh mắt bình tĩnh viết đầy hai chữ "kiệt ngạo" và "cường thế".
Tô Bình Nam ném cho Aston Dell một điếu xì gà rồi nói tiếp: "Bởi vì đạo đức nghề nghiệp của ngươi sẽ thôi thúc ngươi sẵn lòng giúp ta lách luật, thậm chí có thể biến một số việc trái pháp luật thành hợp pháp."
Aston chăm chú nhìn nhân vật lớn đến từ phương Đông này. Hắn nghe ra giọng nói của đối phương bộc lộ sự khinh thường trần trụi, khinh thường tất thảy.
"Đương nhiên không phải là ta muốn làm trái pháp luật nơi này, ta chỉ cần đôi lúc nó đừng trói buộc ta, mà vụ án của Simpson đã cho ta linh cảm."
Ánh mắt Tô Bình Nam tràn đầy khinh bỉ: "Một quốc gia coi người da trắng là trên hết lại vì tài sản của người da đen mà có thể giết người vô tội, điều này giúp ta hiểu được công chính của quốc gia này, vì vậy ta cần các ngươi."
"Chúng ta?"
Aston Dell cực kỳ tinh thông tiếng Hạ quốc, lập tức nắm được trọng điểm.
"Đúng vậy, các ngươi. Ta cần một đội ngũ luật sư khiến giới tư pháp Tinh Điều quốc cũng phải đau đầu, giống như Dream Team trong vụ án của Simpson."
Giọng điệu của Tô Bình Nam tràn đầy tự tin: "Đối với ta mà nói, tiền không phải là vấn đề."