"Ha ha."
Tô Bình Nam bật cười: "Xem ra ngươi sống ở đây rất tốt."
Vừa nói đến đề tài này, Ninh Khả lập tức nhăn mặt.
Ở Hạ quốc nàng rất tự lập, điều kiện kinh tế gia đình cũng không tệ lắm, trước giờ nàng chưa từng cảm thấy tiền bạc quan trọng, chỉ cần đủ tiêu là được. Thời gian này ở Tinh Điều quốc Ninh Khả mới được trải nghiệm tầm quan trọng của tiền bạc...
Ở đây bầu không khí học tập rất tốt, nhưng rất sùng bái tiền bạc, hơn nữa giá cả đắt đỏ kinh người. Lần đầu tiên Ninh Khả có ý nghĩ kiếm tiền.
Không có nữ nhân nào không thích cuộc sống dư dả, và Ninh Khả cũng không ngoại lệ. Nàng cũng chẳng ước ao xe thể thao hay hàng hiệu gì đó, chẳng qua chỉ cảm thấy nếu mình có thể thuê phòng riêng, một ngày ba bữa không cần tính toán chi là được.
Tô Bình Nam nhìn sắc mặt Ninh Khả, khẽ mỉm cười hỏi: "Sao vậy? Cuộc sống không vui à?"
Ninh Khả thành thật gật đầu. Nàng có thể chấp nhận cuộc sống túng thiếu, nhưng ánh mắt kỳ thị của những người ở đây khiến nàng không thoải mái.
Tô Bình Nam nhìn ánh mắt của người qua đường, sau đó vẫy tay với đám Đỗ Cửu: "Vào trong trước chờ ta."
Mấy người lập tức khom lưng.
Ninh Khả nhìn Aston Dell tóc vàng mắt xanh, thoáng ngẩn ra giây lát. Đến khi đoàn người đi vào trong, nàng mới nhếch môi nở nụ cười: "Xem ra ngươi rất thích cảm giác được một đám người vây quanh."
Tô Bình Nam lắc đầu không đáp.
Hắn ngẫm lại thì thấy hình như mình thật sự quen với cuộc sống có nhiều người bên cạnh.
…
Trong nhà hàng có không ít người, vị trí Ninh Khả đặt trước nằm ở một góc khuất có cái cột to chắn tầm mắt của hầu hết mọi người, trông có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hai người ngồi xuống, Ninh Khả nhìn Tô Bình Nam nói: "Ngươi là khách, lẽ ra ta nên mời ngươi. Nhưng những người kia..."
Tô Bình Nam nhìn theo tầm mắt Ninh Khả thì thấy mấy người vây xung quanh mình, bèn mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Ninh Khả do dự chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: "Nhà hàng này rất ngon, nhưng giá rất đắt."
Nữ hài chỉ nói đến đó thì dừng, song Tô Bình Nam nghe hiểu ý nàng.
Ninh Khả không đủ tiền.
Đột nhiên Tô Bình Nam phát hiện ra nữ hài này thật thẳng thắn đáng yêu. Đến giờ hắn không còn khái niệm gì về tiền bạc nữa, nào quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt này.
"Ta mời ngươi, tin tức của ngươi đã giúp ta một đại ân, hôm nay ngươi muốn ăn gì ta sẽ thanh toán hết."
Tô Bình Nam tươi cười nói, tâm trạng vui vẻ, hoàn toàn không còn cảm giác trầm lặng lạnh lùng như mọi khi.
Ninh Khả đang định lên tiếng thì bên tai vang lên giọng nói quái gở bằng tiếng Hạ quốc tiêu chuẩn.
"Thật trùng hợp! Ninh Khả, ngươi cũng ở đây à?"
Tô Bình Nam quay đầu lại thì thấy một người trẻ tuổi trông có vẻ là người Hạ quốc và hai người da đen đang đi tới bàn mình.
Người Hạ quốc vừa nói chuyện có thân hình cao gầy, đôi mắt hẹp dài hơi thâm quầng, tai trái đeo khuyên rất khoa trương, rõ ràng là dáng vẻ tửu sắc quá độ. Hắn mặc áo sơ mi màu đen phong cách hip-hop, mắt liếc xéo, trên mặt viết đầy mấy chữ "kiêu căng", "lêu lổng".
"Bạn học của ngươi à?"
Tô Bình Nam luôn nghiêm túc đứng đắn ghét nhất là phong cách này, lập tức nhíu mày nhìn đối phương.
Ninh Khả lắc đầu.
"Đại học Berkeley, quen biết trong một buổi tụ họp đồng hương, từng nói chuyện vài câu."
"Ồ."
Tô Bình Nam hờ hững đáp một tiếng rồi không để ý nữa, trái lại còn nói đùa: "Người theo đuổi hả?"
Ninh Khả lườm Tô Bình Nam trông đến là quyến rũ, nhỏ giọng nói: "Một con ruồi đáng ghét."
Thật ra có một số việc Ninh Khả không nói ra, cũng không muốn nói ra.
Người Hạ quốc vừa nói chuyện tên là Lưu Khải Siêu.
Nghe nói ở trong nước gia đình hắn có địa vị không thấp, tính cách phách lối vô lại. Vừa gặp Ninh Khả hắn đã si mê, lập tức mặt dày mày dạn theo đuổi. Có lẽ sau mấy lần bị từ chối hắn cảm thấy mất mặt, cho nên mỗi lần chạm mặt Ninh Khả hắn đều cạnh khóe, lời lẽ rất chướng tai.
Đây là nguyên nhân Ninh Khả không muốn nói ra.
Nàng rất có thiện cảm với Tô Bình Nam.
Sau đêm ấy, nữ hài có vẻ ngoài thanh nhã nhưng nội tâm thích cường thế này đã nảy sinh cảm giác rất vi diệu đối với Tô Bình Nam.
Hơn nữa, sự bá đạo mà nam nhân này bộc lộ ra trong lúc lơ đãng khiến Ninh Khả si mê, nàng không muốn để cho Tô Bình Nam biết mình cũng có lúc rất khó khăn, rất chật vật.
"Sao nào, tìm được phiếu cơm dài hạn rồi hả? Ánh mắt ngươi chả ra sao!"
Lưu Khải Siêu thấy hai người bơ mình, lại nhìn món ăn trước mặt bọn hắn, giọng điệu tràn đầy khinh bỉ.
Thức ăn gồm bốn món mặn một món canh do Ninh Khả đặt trước, đơn giản ấm áp, có cảm giác gia đình.
"Ngươi đang quấy rầy người khác đó, coi chừng ta báo cảnh sát!"
Ninh Khả nén giận, bàn tay cầm ly nước hơi trắng bệch.
"Báo cảnh sát?" Lưu Khải Siêu cười rất lố, lăng, ngã trái ngã phải: "Báo gì nào? Báo ta khinh bỉ ngươi và tên ăn bám này hả?"
Tô Bình Nam bí mật xua tay, đám Đỗ Cửu mặt mày giận dữ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, có điều ánh mắt nhìn bên này bắt đầu trở nên hung ác.
Hai người da đen phía sau Lưu Khải Siêu thấy hắn cười vui vẻ như vậy, bèn hỏi bằng tiếng Anh: "Dive, nàng nói gì mà ngươi vui vẻ như vậy?"
Lưu Khải Siêu nở nụ cười xấu xa, trả lời bằng tiếng Anh: "Nàng nói bạn trai nàng không bằng ta, dự định tối nay sẽ đi khách sạn với ta."
Mặc dù hai người da đen nhìn ra Ninh Khả không có ý này, nhưng cũng cười hùa theo.