Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 448 - Chương 448: Có Ta Ở Đây, Không Ai Có Thể Bắt Nạt Ngươi

Chương 448: Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi Chương 448: Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi

Sắc mặt Ninh Khả tái mét vì giận. Nữ hài định đứng dậy lý luận nhưng bị Tô Bình Nam kéo lại.

Tô Bình Nam vươn tay cầm lấy bàn tay đặt trên bàn của Ninh Khả, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên: "Ngồi xuống! Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi."

Tay Tô Bình Nam rất to rất ấm, khiến trái tim nữ hài như nai con chạy loạn, gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng, toàn thân nhũn ra. Nàng nghe lời hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tô Bình Nam hỏi: "Câu nói vừa rồi của hắn rất chướng tai sao?"

Ninh Khả cắn môi, gật đầu.

Hiện tại nàng không tức giận như vậy nữa, câu nói "có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi" của Tô Bình Nam đã chạm vào tâm khảm nàng.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng có cảm giác này, câu nói kia làm cho Ninh Khả bỗng cảm thấy mình rất vui vẻ, niềm vui khó diễn tả thành lời. Nàng không còn tức giận vì câu nói lúc nãy của con ruồi kia nữa, không để ý tới Lưu Khải Siêu không ngừng lải nhải bên cạnh như thằng hề nữa.

Tô Bình Nam xoay người, nhìn thẳng vào mắt Ninh Khả, thong dong nói: "Trong điện thoại ngươi cứ tò mò ta là ai, làm nghề gì. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết đáp án."

Ninh Khả hơi nghi hoặc, không biết tại sao Tô Bình Nam lại nhắc tới đề tài này.

Tiếc là hiện giờ trái tim Ninh Khả đang đập loạn nhịp, tâm tư hoàn toàn không đặt ở nơi này, trong đầu chỉ nghĩ đến bàn tay ấm áp của Tô Bình Nam.

Phải biết rằng đây là lần đầu tiên nàng được một nam nhân nắm tay lâu như vậy.

Nam nhân không buông nay, dường như Ninh Khả cũng tình nguyện được nắm tay mãi. Cảm giác kỳ lạ này khiến nàng mê đắm.

"Ta không phải người tốt gì. Nếu định nghĩa một cách nghiêm khắc thì ta phù hợp với định nghĩa người xấu trong quan niệm của mọi người hơn."

Tô Bình Nam tiếp tục nói. Hắn không định che giấu bộ mặt thật của mình trước mặt Ninh Khả, bởi vì từ trước tới giờ hắn luôn cho rằng dáng vẻ này của mình chẳng có gì không tốt.

Tô Bình Nam chỉ tôn thờ cá lớn nuốt cá bé, chưa bao giờ đếm xỉa tới cái gọi là lương thiện.

Hắn thở dài nhìn nữ hài đang tâm hồn treo ngược cành cây, sau đó quay sang nhìn Lưu Khải Siêu vẫn vênh váo lải nhà lải, rồi mỉm cười lên tiếng: "Vừa rồi trong vài phút ngắn ngủi ngươi đã mắng ta là trai bao tổng cộng mười một lần."

"Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi quỳ xuống xin lỗi thì ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi khiêu khích ta."

"Nếu ta không nói thì sao?"

Lưu Khải Siêu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam, lòng bỗng thấy ớn lạnh. Vẻ hung ác ẩn giấu trong mắt người này làm hắn chột dạ, không hô to gọi nhỏ nữa.

"Ngươi chán sống rồi thì hãy chọn một nghĩa trang, coi như ta tặng ngươi."

Giọng điệu của Tô Bình Nam hờ hững như đang hỏi đối phương thích ăn gì.

"Đừng để ta biết ngươi là ai, nếu không ngươi sẽ biết tay."

Lưu Khải Siêu quyết định không dám mạo hiểm, vội vàng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Khí thế như mãnh thú dưới nét mặt bình tĩnh của đối phương khiến bản năng của hắn cảm thấy nguy hiểm.

Ninh Khả nhìn theo bóng lưng Lưu Khải Siêu hoảng hốt rời đi, cười rất vui vẻ: "Vẫn là kẻ xấu tốt hơn, ít ra thì mấy tên khốn này biết sợ."

Thấy Ninh Khả vô tâm vô phế trước câu nói mới rồi của mình, Tô Bình Nam cười khẽ.

Hắn thả tay nàng ra, giọng điệu nghiêm túc: "Ngươi cho rằng lúc nãy ta nói đùa sao?"

Ninh Khả kinh ngạc há hốc miệng: "Lẽ nào ngươi thật sự sẽ giết hắn?"

Nữ hài nói xong liền bật cười khanh khách không ngừng, tựa như đang nói đến một chuyện hài rất buồn cười.

Tên đại ác nhân này cứ thích giả vờ giả vịt dọa mình. Đùa gì thế, đây là mạng người đấy, vậy mà hắn lại cố ý nói dọa người như vậy.i

"Ra ngoài làm việc, đã nói thì phải giữ lời."

Tô Bình Nam lười nói tiếp nữ hài, tay trái gõ bàn, Đỗ Cửu ở bên cạnh lập tức đi tới khom người.

"Chuyển lời tới Aston Dell, người này là công đầu mà ta muốn."

Giọng Tô Bình Nam rất nhỏ, nhưng bộc lộ sự tàn nhẫn: "Nhớ những lời hôm nay ta nói với hắn, cho hắn chọn nghĩa trang."

"Ta hiểu rồi."

Trên mặt Đỗ Cửu nở nụ cười dữ tợn.

Trong lúc Tô Bình Nam và Ninh Khả ăn cơm, Dương Chí Viễn và Phí La có tương lai xán lạn lại đang ngồi trong văn phòng nhỏ hẹp của mình gặm bánh mình, đầu đầy mồ hôi.

Nói là văn phòng chứ thật ra bất cứ ai đặt chân vào đây cũng không cho là như thế.

Máy chủ đang tỏa nhiệt không ngừng trong không gian nhỏ hẹp, hộp pizza và ly cà phê giấy ngổn ngang đầy đất, làm cho nơi này trông giống trạm thu nhận người vô gia cư hơn.

Đúng vậy, máy chủ đầu tiên của Yahoo được đặt trong văn phòng nhỏ hẹp này, hai người Dương Chí Viễn và Phí La cũng không ngờ ý tưởng chợt lóe lên trong đầu mình lại gây ra chấn rộng lớn như vậy trên mạng internet.

"Chúng ta nhất định phải thăng cấp máy chủ, thuê thêm người tới hỗ trợ, nếu không chúng ta nhất định sẽ mệt chết mất. Vì thế, chúng ta rất cần tiền."

Phí La oán trách. Hắn đã đảo lộn ngày đêm một thời gian dài rồi, cả người trông vô cùng mệt mỏi.

Hiện giờ danh tiếng của Yahoo tăng vùn vụt, rất nhiều tư bản ở thung lũng Silicon liên tục tiếp xúc với hai người, nhưng đều bị Dương Chí Viễn từ chối.

Dã tâm của Dương Chí Viễn rất lớn, hắn không muốn mất quyền khống chế Yahoo, cho nên hắn từ chối rất nhiều cành ô liu từ tư bản.

Hắn đang đợi một nhà đầu tư phù hợp nhất.

Bình Luận (0)
Comment