Ở New York, sở hữu một trang viên được coi là một trong những tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu.
Rất nhiều nhân vật tầm cỡ quản lý xã hội hượng lưu ở New York đều không muốn thừa nhận gia tộc Corleone có địa vị ngang bọn hắn, nhưng có vẻ như sự thật không phải vậy. Trang viên nằm ở khu vực phía Đông Manhattan có diện tích gần sáu mươi mẫu Anh đã nói lên tất thảy.
…
Don Victor Corleone đã già rồi, tuy lưng vẫn thẳng, tóc vẫn chải mượt mà sau gáy, nhưng ánh mắt mỏi mệt và mái tóc hoa râm đã chứng minh tất cả.
"Giáo phụ."
Enzolini đưa món đồ mà hai người châu Á để lại cho Hagan - vị luật sư gia tộc ngồi bên cạnh, sau đó cất lời: "Bọn hắn nói ngài xem xong sẽ rất vui, vì vậy ta mang đồ đến."
"Ừm. Enzo, ngươi làm tốt lắm."
Trên gương mặt âm trầm lạnh lùng của Don Corleone nở một nụ cười hòa nhã: "Đây là lần đầu tiên ta thấy có người châu Á chủ động liên hệ với gia tộc Corleone đấy. Ta rất tò mò đây là cái gì."
"Là mối làm ăn thưa giáo phụ."
Luật sư Hagan lật xem rất nhanh, sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: "Người châu Á muốn kinh doanh dầu ô liu với ngài, một vụ làm ăn rất lớn. Nếu những gì trong này viết là sự thật, vậy thì chắc hẳn đối phương rất có thực lực ở châu Á."
Nghe vậy, Don Corleone rất vui.
Hắn là người thông minh, hiện tại đang dần loại bỏ cách chơi ngoài sáng, bởi vì hắn biết quá lộ liễu không phải là chuyện tốt đối với gia tộc Corleone.
Hắn đã bắt đầu từng bước chuyển giao sản nghiệp kinh doanh chui có lợi nhuận cực lớn cho người khác, giờ là lúc cần khai thác tài nguyên mới.
"Ở New York không có ai dám lừa dối gia tộc Corleone."
Don Victor Corleone vẫn giữ thái độ tự tin và cẩn thận như mọi khi: "Nhưng đối phương sẽ không tự dưng hào phóng như vậy, ta cần phải biết nguyên nhân."
…
Ninh Khả ăn bữa cơm này rất vui vẻ.
Tuy Tô Bình Nam không nói nhiều, nhưng Ninh Khả cảm thấy hai người ở chung rất thoải mái.
Trong suy nghĩ của Ninh Khả, ngươi xin địa chỉ và ta đã cho ngươi, tay cũng cho ngươi nắm rồi.
Có thể nói nữ hài cảm thấy ta đã tỏ ý rõ ràng, bây giờ chỉ chờ một câu nói của ngươi, ta sẽ gật đầu đồng ý.
Làm bạn gái của ta nhé!
Nhưng mãi đến khi tạm biệt, Tô Bình Nam vẫn là dáng vẻ bình tĩnh kia, Ninh Khả không nhịn được nữa.
"Từ nhỏ đến lớn ta đều ngoan ngoãn, học tập tốt, múa đẹp, thậm chí ca hát đánh đàn đều rất hay. Vì vậy ba mẹ ta vẫn luôn coi ta là cô con gái khiến họ tự hào nhất, yên tâm nhất."
"Nhưng thật ra ta biết mình không phải. Ta làm tất cả không phải vì yêu thích, mà là thuận theo tự nhiên thôi, chẳng có mục đích gì hết."
Tô Bình Nam nhìn Ninh Khả, không hiểu nàng nói vậy là có ý gì.
"Vì vậy ta không phải kiểu người chủ động, rất nhiều khi cần người khác chủ động. Ta nói như vậy ngươi đã hiểu chưa?"
Nữ hài quanh co lòng vòng, cuối cùng vẫn nói ra câu nói quan trọng nhất.
Mặc dù Ninh Khả ngượng đến nỗi mặt đỏ như ráng chiều, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn Tô Bình Nam chờ hắn trả lời.
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười xoa đầu nữ hài, vừa cười vừa nói, "Chờ mấy ngày nữa nhé! Nếu mấy ngày sau ngươi cảm thấy không sợ ta thì ta sẽ tìm ngươi."
Ninh Khả trừng tên đại ác nhân này, tức gần chết. Mình đã nói đến thế rồi mà hắn vẫn còn sĩ diện! Nàng bĩu môi hỏi: "Sợ á, sao ta phải sợ ngươi?"
Tô Bình Nam nhìn nữ hài thanh nhã như lan, đột nhiên bị dáng vẻ đáng yêu của nàng chọc cười: "Bởi vì ta thật sự là người xấu, không phải nói đùa."
…
Tô Bình Nam và Dương Chí Viễn hẹn gặp vào buổi tối, địa điểm là một nhà hàng Tây cách văn phòng Yahoo đơn sơ nhỏ hẹp kia không xa.
Nguyên nhân Tô Bình Nam hẹn gặp buổi tối là vì hắn đang đợi Dương Viễn Hàng tới. Tô Bình Nam có suy tính riêng khi yêu cầu Dương Viễn Hàng đến tham gia buổi gặp mặt lần này.
Hiện tại khoản tài chính Yahoo cần không quá lớn, nhưng có không ít tư bản nhắm đến Yahoo.
So với các tư bản ở Wall Street, tập đoàn Cẩm Tú không có ưu thế. So với các nhà đầu tư mạo hiểm hàng đầu của Wall Street, rõ ràng là tập đoàn Cẩm Tú vẫn còn thiếu sót ở phương diện niêm yết thị trường.
Lúc này, Dương Viễn Hàng từng có lý lịch huy hoàng ở hai ngân hàng đầu tư hàng đầu đã phát huy tác dụng ngoài sức tưởng tượng.
Khoảng năm rưỡi, cuối cùng Dương Viễn Hàng cũng chạy tới. So với lúc làm giảng viên đại học, hiện giờ Dương Viễn Hàng đã bớt đi vài phần nho nhã, nhiều thêm mấy phần khắc nghiệt khi nắm quyền lớn.
Đối với ngân hàng Quốc tế Cẩm Tú do Dương Viễn Hàng quản lý, Tô Bình Nam buông tay vừa đủ, do đó vị chuyên gia tài chính hàng đầu bị người ta đè đầu cưỡi cổ cả đời này chẳng khác gì cá gặp nước, cả người như thay da đổi thịt.
Ngân hàng quốc gia Cẩm Tú phát triển rất tốt tại quốc gia trung lập vĩnh viễn, dự tính ba tháng sau tất cả ý tưởng của Tô Bình Nam rất có thể sẽ được thực hiện.
Một khi thành công, các đại gia Hạ quốc muốn chuyển tài sản ra nước ngoài sẽ giúp Tô Bình Nam và tập đoàn Cẩm Tú của hắn gom được khoản tài chính khổng lồ trong thời gian ngắn, đồng thời quyền lực vô hình cũng tăng mạnh.
"Tô tổng, ngươi thật sự coi trọng công ty Yahoo này đến vậy ư?"
Dương Viễn Hàng lật xem các điều khoản trong bản chỉnh sửa sau cùng do Aston Dell soạn thảo, không kìm được lên tiếng hỏi.
Không có lý do nào khác, chỉ vì lần này Tô Bình Nam chuẩn bị quá nghiêm túc.
Điều khoản vi phạm, điều khoản ưu tiên quyền thu mua, điều khoản quyền biết tình hình, điều khoản rút lui, tổng cộng không dưới mấy chục tài khoản dài ngoằng. Có thể nói một khi ký hợp đồng thành công, Yahoo không thể giở trò từ bất kỳ phương diện nào, cho dù sau này có nhà đầu tư mạo hiểm khác chen chân cũng không làm gì được.
Dương Viễn Hàng hỏi câu này không phải hắn thiển cận, mà là hắn không am hiểu ngành internet mới nổi này.
Thật ra không chỉ hắn mà cả Wall Street đều không có sự chuẩn bị đầy đủ, vì thế mới tạo cơ hội cho Tô Bình Nam tiến vào.
"Thường thì thứ mới lạ ra đời sẽ kèm theo tài phú khổng lồ." Tô Bình Nam nói chắc như đinh đóng cột.