Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Dương Chí Viễn tới.
Hắn mặc áo sơ mi màu nâu rộng thùng thình, đeo kính cận độ cao, trông giống nhân tài kỹ thuật chứ không phải là người lập nghiệp. Tuy nhiên, ánh mắt sáng ngời sau cặp kính cho thấy sự khôn khéo của hắn.
"Mời ngồi."
Tô Bình Nam rất khách khí. Đối phương không vội, cho nên thái độ của hắn rất bình thản.
Sau khi ngồi xuống, Dương Chí Viễn kinh ngạc nhìn Tô Bình Nam trẻ hơn mình vài tuổi.
"Chào Tô tổng."
Dương Chí Viễn vừa mới ngồi xuống đã thẳng thắn hỏi ra vấn đề khiến hắn tò mò mãi.
"Hạ quốc cách Tinh Điều quốc xa như vậy, tại sao Tô tổng lại đường xá xa xôi đến đầu tư vào Yahoo?"
Tô Bình Nam nhìn Dương Chí Viễn, giọng điệu rất chân thành: "Bởi vì ta cảm thấy Yahoo sẽ mở ra một thời đại - thời đại internet."
...
Thật ra đối với các công ty internet này, Tô Bình Nam là một kẻ cướp đoạt chứ không phải người hợp tác cùng chí hướng.
Đây là do tính cách của Tô Bình Nam quyết định.
Hắn là một kẻ độc tài.
Trong đế quốc thương nghiệp mà Tô Bình Nam gây dựng, hắn chỉ cho phép có một vị vua, đó chính là bản thân hắn.
Câu trả lời của Tô Bình Nam cho câu hỏi của Dương Chí Viễn là thật, Yahoo mở ra thời đại internet.
Người mở ra thời đại không phải là người có thể thống trị thời đại. Tô Bình Nam theo đuổi tối đa hóa lợi nhuận, điều này định trước hắn sẽ không đi với Yahoo đến cuối cùng.
Có một kiểu người trời sinh đã dã tâm bừng bừng, Dương Chí Viễn chắc chắn là kiểu người này.
Hắn đến gặp Tô Bình Nam không phải vì khoản đầu tư của Tô Bình Nam hấp dẫn hắn cỡ nào, mà là do hắn đã để mắt tới internet ở Hạ quốc.
Yahoo Hạ quốc, hắn cảm thấy cái tên này rất hay.
"Uống cà phê đi!"
Tô Bình Nam nhìn người đi đầu trong ngành internet có hùng tâm tráng chí này, mỉm cười nói: "Ta mang theo thành ý tới đây, hai bên đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất. Có vấn đề gì thì ngươi hỏi ta đáp, không biết không nói."
Mặc dù Tô Bình Nam đang cười, song khí thế vẫn bức người như cũ.
Dương Chí Viễn gật đầu, trầm ngâm nhìn Tô Bình Nam vài phút rồi ngẩng đầu lên hỏi.
"Ngươi cho rằng Yahoo đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Một nghìn vạn đô la."
Tô Bình Nam đưa ra giá trị cao nhất đến thời điểm này mà Dương Chí Viễn nghe thấy: "Nhưng ta cho rằng con người ngươi đáng giá ba nghìn vạn."
Dương Chí Viễn nở nụ cười, nói tiếp: "Thật ra ta cảm thấy vẫn hơi thấp."
Dương Viễn Hàng ở bên cạnh nghe mà ngây người. Hắn đã đọc tư liệu về Yahoo, một văn phòng cũ nát với hai người mà có giá những ba nghìn vạn? Hơn nữa coi tình tình hình thì có vẻ như người gốc Hạ Dương Chí Viễn này vẫn chưa thỏa mãn?
Tô Bình Nam cười to: "Bởi vì ngươi tự tin như vậy nên mới có giá ba nghìn vạn."
Dùng kiệu thì phải có người khiêng, Dương Chí Viễn không tiếp tục bám lấy đề tài này nữa mà hỏi một vấn đề khác: "Tại sao ta phải nhận đầu tư của ngươi? Phải biết là đối với việc trợ giúp Yahoo niêm yết, vốn lưu động nước ngoài kém xa vốn tài chính ở Wall Street."
Tô Bình Nam mừng thầm. Sở dĩ hắn cho đối phương cái giá cao như vậy là để đả động Dương Chí Viễn, bây giờ đối phương hỏi ra vấn đề này chứng tỏ hắn đã dao động.
"Thứ nhất, đầu tư Cẩm Tú không vô dụng như ngươi tưởng. Vị Dương tiên sinh người Hạ quốc này sẽ đánh tan nỗi lo lắng của ngươi."
Tô Bình Nam chỉ vào Dương Viễn Hàng, tiếp đó trịnh trọng nói: "Phải xem xét hai mặt của vấn đề, đó là Cẩm Tú đầu tư vào Yahoo thì ngươi có lợi ích lớn nhất là không cần lo lắng mất quyền khống chế Yahoo."
Lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên. Sau khi món ăn lên bàn hết, Tô Bình Nam quay sang ra dấu mời Dương Chí Viễn rồi mới nói tiếp: "Đừng bao giờ xem nhẹ lòng tham của tư bản Wall Street. Về điểm này, đầu tư Cẩm Tú mới là sự lựa chọn tốt hơn."
Bữa cơm tối kéo dài hai tiếng, từ đầu đến cuối Tô Bình Nam vẫn luôn nắm quyền chủ động. Mấy quan điểm bắt nguồn từ kiếp trước của hắn rất mới mẻ độc đáo, làm cho Dương Chí Viễn trầm tư rất lâu. Vẻ dao động trên gương mặt của người sáng lập Yahoo này càng lúc càng rõ ràng.
Tô Bình Nam thong thả uống cà phê, song ánh mắt vẫn quan sát Dương Chí Viễn. Hắn đưa ra mấy quan điểm về internet mà mình biết bởi vì trong suy nghĩ của những người sáng lập internets, có đôi khi người đầu tư biết nhìn xa trông rộng không phải là chìa khóa quyết định sự lựa chọn của bọn hắn, nhất là khi bọn hắn không thiếu người đầu tư.
Khi bữa tiệc kết thúc, Dương Chí Viễn đưa ra quyết định cuối cùng. Hắn đứng dậy, chìa tay nói: "Ta thay mặt cho Yahoo hoan nghênh Tô tiên sinh đầu tư.”
Vì sợ đêm dài lắm mộng nên nửa tiếng sau hai bên Tô Bình Nam và Dương Chí Viễn làm quyết định sơ bộ.
Cẩm Tú đầu tư 6 triệu đô la, lấy 31% cổ phần của Yahoo.
Mọi người đi ra ngoài nhà hàng, lúc Tô Bình Nam bắt tay Dương Chí Viễn, hắn nói bằng giọng điệu sâu xa: "Hãy tin ta, Yahoo đang tạo nên lịch sử."
…
"Giáo phụ."
Hagan hôn mu bàn tay của Don Victor Corleone, sau đó ngồi thẳng dậy nói: "Người châu Á đã dẫn theo luật sư ngài chọn cho Michael đi rồi. Đây rất có thể là thành ý của bọn hắn."
Quả thật ở New York gia tộc Corleone có thế lực lớn kinh người, một ngày sau mọi hành tung của đoàn người Tô Bình Nam đã bị Hagan điều tra tường tận.
Don Corleone ngồi trên chiếc ghế màu đen sau bàn sách lớn, lẳng lặng vuốt ve con mèo đen trong lòng: "Tên Aston Dell kia á?"
"Vâng, thưa tiên sinh."
Hagan nhìn Don Corleone bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chờ đợi lời đánh giá của giáo phụ. Người của tập đoàn Cẩm Tú không ở đây, nếu không bọn hắn sẽ phát hiện ánh mắt Hagan nhìn Don Corleone giống hệt ánh mắt bọn hắn nhìn Tô Bình Nam.
"Michael bình tĩnh nhất, hắn không xốc nổi như Sonny, cũng không yếu đuối như Adam, vì vậy ta thích hắn nhất."
Don Victor Corleone nói: "Vì thế ta chọn cho hắn một trợ thủ có thể vơ vét của cải một cách hợp pháp nhưng sẽ không vi phạm pháp luật."
"Vâng thưa tiên sinh, quyết định của ngài luôn chính xác."
Hagan tâm phục khẩu phục.