"Nhóm người châu Á này rất thông minh, lựa chọn Aston Dell chứng tỏ bọn hắn cũng ghét Tinh Điều quốc giống ta. Từ điểm này chúng ta có thể làm bạn."
Don Victor Corleone không che giấu cách nhìn nhận vấn đề của mình trước mặt vị luật sư gia tộc trung thành nhất.
"Ngươi có biết ta lo lắng điều gì không?"
Giọng Don hơi nặng nề: "Các con của ta lớn lên ở Tinh Điều quốc, bọn hắn cho rằng nơi đây là thiên đường, cho rằng đây chính là quốc gia của bọn hắn, thậm chí sẵn lòng tòng quân cho đất nước này."
"Bọn hắn sẽ trưởng thành."
Hagan nhìn giáo phụ đã già đi, nói lời an ủi: "Rồi bọn hắn sẽ hiểu Sicilia mới là quê hương vĩnh cửu của chúng ta."
"Không đâu Hagan à. Không chỉ bọn hắn, mà bây giờ rất nhiều người Sicilia đều lựa chọn tin tưởng tòa án, tin tưởng cảnh sát, chứ không tin tình hữu nghị của ta. Đây là một dấu hiệu rất không tốt."
Don Victor Corleone lắc đầu: "Kinh doanh dầu ô liu là căn cơ của gia tộc tại Sicilia, những người châu Á này là một cơ hội cho chúng ta làm ăn lớn. Ta có thể tìm một luật sư khác thay thế."
"Vâng thưa giáo phụ, ngài vẫn cơ trí như trước."
Hagan ca ngợi từ tận đáy lòng.
Nếu những người châu Á kia không nói dối, thì kinh doanh dầu ô liu sẽ trở thành một trong mấy hạng mục kinh doanh chính của gia tộc Corleone. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là nó không trái pháp luật.
"Nhưng ta già rồi, cho nên ta quyết định để cho Michael phụ trách việc này. Bảo hắn đi nói chuyện với những người châu Á kia đi."
Giáo phụ nhận thấy sức khỏe của mình ngày càng kém, mới nói mấy câu như vậy mà hắn đã cảm thấy mệt mỏi, định kết thúc cuộc trò chuyện ngày hôm nay.
"Người châu Á rất có thế lực kia tên là gì?"
Hagan khom lưng trả lời: "Giáo phụ, theo cách gọi của người Hạ quốc thì hắn tên là Tô Bình Nam."
...
Trong mắt Dương Viễn Hàng, Tô Bình Nam tuyệt đối là thiên tài kinh doanh bậc nhất, bất kể tầm nhìn hay thủ đoạn của hắn đều là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng ngày hôm sau, sau khi thấy địa điểm văn phòng của Yahoo, hắn thật sự không hiểu nổi tại sao công ty này đáng giá ba nghìn vạn, lại còn là đô la.
Dương Viễn Hàng không nghĩ ra lợi nhuận của công ty này nằm ở đâu. Hắn từng làm quản lý cấp cao trong ngân hàng đầu tư, biết rằng một công ty muốn lên sàn chứng khoán thì nó nhất định phải có sự tích đáng kể.
Khi Dương Chí Viễn và Phí La đặt bút ký tên, Dương Viễn Hàng nhìn thấy cảm xúc hưng phấn ẩn sâu trong đôi mắt bình tĩnh của Tô Bình Nam.
"Tô tổng, ngươi coi trọng cái thứ internet mới lạ này đến vậy ư?"
Trên đường về, Dương Viễn Hàng ngồi cùng xe Tô Bình Nam không nhịn được hỏi.
"Đúng vậy. Đây là một ngành chứa tài phú khổng lồ, tập đoàn Cẩm Tú đã lấy được chìa khóa mở cửa."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười đáp, lời nói tràn đầy tự tin.
Điện thoại đổ chuông.
"Lão đại, gia tộc Corleone gọi điện tới."
Giọng nói của Nobel vang lên: "Michael Corleone muốn nói chuyện với chúng ta."
"Thời gian năm giờ, nghĩ cách điều tra mọi thông tin về Michael Corleone trong gia tộc."
Tô Bình Nam hờ hững cúp máy. Dương Viễn Hàng thấy vừa rồi Tô Bình Nam còn ra dáng thương nhân, nhưng bây giờ cả người có thêm mấy phần sắc bén như một thanh đao.
…
"Vạn Thu Sinh, ngươi là người có văn hóa, sau khi ra ngoài thì sống cho đàng hoàng, đừng trở lại nữa."
Quản giáo Lưu vỗ vai kính đen, mở cánh cửa sắt màu xám giúp hắn.
"Vâng, thưa quản giáo."
Vạn Thu Sinh gật đầu. Hắn cảm thấy tên mình hơi xa lạ, bởi vì hắn ngồi tù bao nhiêu năm qua đã quen được người khác gọi là kính đen.
Không sai, Vạn Thu Sinh chính là bạn tù của Trần Thủy, nam nhân đeo kính đen đã nói nếu Tô Bình Nam không chết thì sẽ trở thành truyền kỳ.
Vạn Thu Sinh khác Trần Thủy, rõ ràng là đãi ngộ sau khi ra tù tốt hơn nhiều, con gái và con rể đã lái xe van đến chờ ở bên ngoài.
"Ba à, ra ngoài là tốt rồi."
Cô con gái Vạn Cúc phủi hạt bụi vô hình trên người ba mình, làm bộ xua đuổi xui xẻo.
Vạn Thu Sinh im lặng đứng đó nhìn cô con gái nhiều năm không gặp.
Con gái thay đổi rồi, không còn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên như lúc trước, trông giỏi giang hơn, ánh mắt cũng có chút tang thương.
Vạn Thu Sinh là người có tâm tư tinh tế. Nhìn chiếc áo khoác giặt đến bạc màu trên người con gái, hắn không nói gì mà chỉ im lặng.
"Lão Hắc." (*)
(*) Hắc khuông là kính đen.
Cách gọi quen thuộc khiến Vạn Thu Sinh bất giác quay lại, tức thì trông thấy một chiếc Toyota việt dã màu đen đậu cách đó không xa, Trần Thủy đang mỉm cười nhìn hắn.
Kính đen không để ý tới ánh mắt không vui của con gái, sải bước tới đón: "Phát tài rồi hả Thủy ca?"
Vạn Thu Sinh rất vui vì người bạn tù ngày xưa không quên mình, cười ha hả đẩy kính.
"Coi như thế đi!"
Trần Thủy đã thay đổi rõ rệt, trên cổ áo thêu rồng Hạ quốc lấp lánh.
"Ngươi đến Cẩm Tú của Tiểu Hồng Bào ư?"
Vạn Thu Sinh nhìn cổ áo của Trần Thủy mà sinh lòng cảm khái. Trần Thủy không trả lời, chỉ ôm hắn thật chặt.
…
Ba ngày sau khi về nhà, Vạn Thu Sinh bỏ đi.
Hắn rời khỏi nơi này bởi vì sự có mặt của hắn khiến căn nhà của con gái càng thêm chật chội. Hắn chỉ để lại một bức thư, thư viết rất dài, mà câu cuối cùng trong thư làm cho Vạn Cúc từ bỏ ý nghĩ đi tìm ba.
"Ta đến một nơi có thể cho ta làm người. Ta sẽ vinh quang trở về."
Nàng nghĩ đến sự im lặng của ba, lại nghĩ đến ánh mắt của hàng xóm láng giềng, cuối cùng từ bỏ ý nghĩ tìm ba trở về.
"A Cúc, ba đâu rồi?"
Lúc vào nhà, người chồng hiền lành chất phác của nàng còn xách một ít thịt lợn. Đây là thành quả mà hắn có được sau mấy ngày tăng ca không ngủ, định nấu một bữa ngon cho ba vợ.
Vạn Cúc không trả lời, chẳng qua tiếng thái thức ăn ngày càng lớn.