Một nhà máy của Điện tử Samsung bị cháy.
May mà bị cháy lúc đêm khuya nên không có ai bị thương. Ngoài nhà kho biến dạng vì bị cháy ra, Samsung chỉ tổn thất hai dây chuyền sản xuất con chip của năm ngoái.
Giám đốc Lee Jea-hyuk phụ trách an toàn bị xử phạt, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là tai nạn. Sự việc nhanh chóng rơi vào quên lãng, không có ai biết linh kiện cốt lõi của hai dây chuyền sản xuất kia đã xuất hiện ở đảo Quy Vĩ giáp Bổng Tử quốc.
Đinh Thanh là nhân vật từng một tay che trời ở đảo Quy Vĩ, hắn đã dựa vào hiện thực hung tàn và đẫm máu nói cho các hán tử ở vùng biển này biết rằng ai có quyền phát ngôn ở đây.
Quá trình vận chuyển hàng thuận lợi lạ thường, Lý Tử Thành sầm mặt đứng trên cảng chăm chú nhìn dòng người qua lại.
Sau một tiếng rưỡi, con tàu chở hàng cỡ lớn xuất phát từ đảo Quy Vĩ rồi biến mất trong biển cả mênh mông, mọi dấu vết đều được thu dọn sạch sẽ.
"Vất vả rồi."
Lee Jay-hyun dùng hai tay nhận tấm chi phiếu chưa ký tên mà Đinh Thanh đưa cho, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Trong chuyện lần này, hắn chỉ huy động hai người thuộc dòng chính ẩn núp rất kỹ trong công ty. Vì cẩn thận nên Lee Jay-hyun không ra mặt tiếp xúc với người Hạ quốc, toàn bộ quá trình đều là Đinh Thanh xử lý.
"Giám đốc, đối phương rất hài lòng. Bọn hắn cũng đồng cảm với tình cảnh của giám đốc Hyun, thậm chí đồng ý giúp đỡ."
Sau khi đưa chi phiếu cho Lee Jay-hyun, Đinh Thanh không rời di ngay mà khom người nói tiếp.
"Giúp thế nào?"
Lee Jay-hyun chăm chú nhìn con số cực lớn trên chi phiếu, lòng hơi hoảng hốt. Lâu lắm rồi hắn không có nguồn thu nhập lớn như vậy.
Mặc dù xung quanh không có ai, nhưng Đinh Thanh vẫn đè thấp giọng nói: "Bọn hắn sẵn lòng giúp giám đốc khống chế Điện tử Samsung, điều kiện là giám đốc đồng ý chia sẻ một phần kỹ thuật của Điện tử Samsung."
Lee Jay-hyun nhìn Đinh Thanh. Đinh Thanh tỏ thái cung kính, cụp mắt nói tiếp: "Bọn hắn nói rằng có thể giúp giám đốc tư hữu hóa Điện tử Samsung."
"Tư hữu hóa?"
Lee Jay-hyun không hề xa lạ với từ này. Hắn biết để làm được điều này thì cần phải khống chế tuyệt đối cổ phần Samsung. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn hừng hực lửa nóng.
"Cổ phần trong tay Lee Chang-hi thì sao?"
Bây giờ nhắc đến vị thúc thúc này, Lee Jay-hyun không còn chút kính trọng nào, thậm chí lúc nói chuyện riêng hắn còn chẳng dùng kính ngữ.
Hắn biết thúc thúc Lee Chang-hi tuyệt đối không bán cổ phần Điện tử Samsung trong tay cho mình. Nếu không có số cổ phần này thì chuyện tư hữu hóa chỉ là hoang tưởng mà thôi.
Đinh Thanh khom lưng nên Lee Jay-hyun không nhìn thấy sau khi hắn nói câu này, vẻ mặt Đinh Thanh biến thành kinh ngạc.
Cảnh tượng diễn ra ở tập đoàn Cẩm Tú trước khi Đinh Thanh rời đi bỗng tái hiện trong đầu hắn.
"Nếu vấn đề đầu tiên mà Lee Jay-hyun hỏi là cổ phần trong tay Lee Chang-hi, vậy thì chứng tỏ hắn đã động lòng, ngươi nhất định phải nói theo lời ta."
Người nói chuyện đeo kính đen, trông rất nho nhã. Đối phương mỉm cười đưa cho hắn một tập tài liệu.
Người này mới đến không lâu.
Đinh Thanh vẫn còn nhớ hắn tên là Vạn Thu Sinh.
...
Đinh Thanh không suy nghĩ miên man nữa, nói dựa theo tài liệu đã thuộc nằm lòng.
"Ta nhớ là lúc ba của giám đốc Hyun còn sống đã từng kiện giám đốc Chang-hi."
"Ừm."
Lee Jay-hyun gật đầu. Cả Bổng Tử quốc đều biết ba mình và thúc thúc tranh đấu, Đinh Thanh biết cũng chẳng có gì lạ.
"Chắc hẳn tài liệu tố tụng của ba giám đốc Hyun vẫn ở trong tay ngài phải không?"
Đinh Thanh không hề nghi ngờ tính chân thật của tài liệu.
Trước khi đến đây, người tên Vạn Thu Sinh kia đã nói rõ chứng cứ giả và vụ vu cáo của nhà họ Lee đã vô dụng, nhưng đồ chắc chắn là thật.
Lee Jay-hyun hơi do dự, không trả lời ngay. Mấy thứ kia vẫn ở trong tay mình, nhưng có liên quan đến một nhân vật tai to mặt lớn trong Nhà Xanh. Ba mình là vết xe đổ, thực lực hiện tại của mình kém xa ba mình, nếu tùy tiện lấy ra nhất định sẽ đối mặt với đòn đánh trả dữ dội hơn từ thúc thúc.
Dáng vẻ của Lee Jay-hyun đã nói rõ tất cả, Đinh Thanh tiếp tục nói theo kịch bản của Vạn Thu Sinh: "Giám đốc Hyun, ta biết tại sao giám đốc Lee Chang-hi cứ nhằm vào ngươi rồi. Cổ phần là một nguyên nhân, mà những thứ này là một nguyên nhân khác."
"Phải làm cho Lee Jay-hyun hiểu rằng giữa hắn và Lee Chang-hi không thể hòa giải. Đồ vật thì không cần gấp, cũng không gấp được."
Dáng vẻ Vạn Thu Sinh thong dong nói chuyện lại hiện ra trong đầu Đinh Thanh.
"Ta biết chứ."
Lee Jay-hyun bực bội xua tay: "Để ta suy nghĩ đã."
Mặc dù hắn cực kỳ bất mãn với Lee Chang-hi, nhưng không thể không thừa nhận vị thúc thúc này điều hành Samsung rất giỏi.
Gần đây Lee Chang-hi rầm rộ tiến hành cải cách tập đoàn Sam Sung, nêu cao khẩu hiệu "Samsung sẽ đứng đầu thế giới", các quy định mới giúp cả tập đoàn Samsung trở nên phồn thịnh, vì vậy rất nhiều nguyên lão trong nội bộ Điện tử Samsung đã bắt đầu nghiêng về phía Lee Chang-hi. Điều này khiến Lee Jay-hyun cảm thấy gấp gáp.
Nhưng người Hạ quốc thật sự là một lựa chọn ư?
…
Vạn Thu Sinh nhìn Mộ Dung Thanh Thanh ngồi thẳng lưng trước mặt, kiên nhẫn giải thích kế hoạch liên quan đến Điện tử Samsung của mình.
Vạn Thu Sinh đã tốn rất nhiều thời gian và công sức cho kế hoạch này, bởi vì hắn biết đây là một cơ hội hiếm hoi của mình. Hắn là người thông minh, biết rằng mình muốn đứng vững chân trong Cẩm Tú thì phải hoàn thành việc này thật tốt, thật tuyệt. Vạn Thu Sinh được Trần Thủy đề cử vào Cẩm Tú, và hắn lựa chọn gia nhập cũng có cân nhắc riêng của mình.
Đầu tiên là kinh nghiệm của Trần Thủy đã tác động đến hắn.
Xuất thân của Tiểu Hồng Bào quyết định tập đoàn Cẩm Tú sẽ không ôm thành kiến với hạng người như bọn hắn, cơ hội khá công bằng.
Thứ hai là Vạn Thu Sinh rất tò mò về Tiểu Hồng Bào phất lên từ tầng lớp bình dân này.
Tài hoa hơn người.
Đây là đánh giá của Vạn Thu Sinh về Tô Bình Nam. Mặc dù đến bây giờ Vạn Thu Sinh vẫn chưa gặp Tô Bình Nam, nhưng hắn chú ý tới sự phát triển của tập đoàn Cẩm Tú.
Một người thật sự có thể giỏi giang đến vậy ư? Người này sẽ trở thành truyền kỳ, Vạn Thu Sinh rất kiên định với ý nghĩ này.