Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 455 - Chương 455: Don Victor Corleone Bị Bắn

Chương 455: Don Victor Corleone bị bắn Chương 455: Don Victor Corleone bị bắn

"Trước tiên ta phải nói rõ hai điều. Thứ nhất, ta không có tham vọng lớn như vậy, ta chỉ cần một không gian để mở rộng thế lực, cũng xem như là một con đường lui.”

"Thứ hai, ta là người châu Á, ở Tinh Điều quốc có bất lợi tự nhiên, thế lực của ta sẽ là đồng minh tốt nhất của gia tộc Corleone, lựa chọn gia tộc Corleone là bởi vì uy tín của Victor Corleone tiên sinh."

Tô Bình Nam đã thay vẻ hung hăng lúc trước bằng giọng ôn tồn có sức hấp dẫn.

Bởi vì hiện tại tập đoàn Cẩm Tú cần lên kế hoạch từ từ, sau khi đứng vững gót chân ở Tinh Điều quốc mới là khởi đầu của việc Tô Bình Nam đoạt lấy tài phú ở quốc gia này.

Không ai biết rằng sau này sẽ có một người da đen đứng phía trước sân khấu, không ai có thể dự đoán được có một tỷ phú sẽ leo lên vị trí cao nhất. Những tiên tri này sẽ mang lại cho tập đoàn Cẩm Tú điều gì, chính bản thân Tô Bình Nam cũng rất mong đợi.

Michael Corleone rất yên ắng, hắn đang chờ phán đoán của Hagan. Những gì đối phương muốn nằm ngoài mong đợi của mình. Gia tộc Corleone có ảnh hưởng lớn trong ngành công nghiệp sòng bạc của Tinh Điều quốc, hơn nữa nhiều năm nay chiếc bánh này không có người mới nhảy vào. Sắc mặt Hagan càng ngày càng nghiêm túc. Kế hoạch này rất khổng lồ, bao gồm nhiều nành nghề như ngành may mặc và rượu vang cùng với ngành công nghiệp điện ảnh. Tóm lại là tập đoàn phương Đông tên Cẩm Tú này muốn hợp tác sâu với gia tộc Corleone trong nhiều ngành công nghiệp.

"Tiên sinh, cái này đã vượt ra ngoài phạm vi mà ta có thể quyết định, ta cần phải mang về cho giáo phụ để hắn đưa ra quyết định.”

Sau khi Hagan và Michael Corleone thì thầm bàn bạc vài câu, Michael nói với Tô Bình Nam: “Nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ có một kết quả tốt.”

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Michael Corleone nhận điện thoại, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Michael Corleone đứng dậy, lịch sự xin lỗi Tô Bình Nam sau khi nháy mắt với Hagan: "Xin lỗi, đột nhiên có một số việc gấp, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ hẹn lại một buổi nữa để nói chuyện chi tiết.”

Tô Bình Nam bình tĩnh nhìn bóng lưng hai người vội vã rời khỏi, gõ gõ bàn: “Ta cần biết nội dung của cuộc điện thoại kia.”

Nobel lập tức gật đầu, hắn cũng nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của đối phương. Gia tộc Corleone nhất định đã xảy ra chuyện gì lớn rồi, điểm này hẳn là không khó điều tra.

Đến trưa thì tin tức đến tai Tô Bình Nam. Don Victor Corleone bị bắn khi đang đi dạo trong trang viên, con trai lớn Adam chết ngay tại chỗ.

Tô Bình Nam đang dùng bữa trưa, sau khi nghe báo xong khuôn mặt không chút thay đổi. Hắn lấy khăn ăn trắng tinh lau miệng rồi hỏi: "Lão Corleone thì sao?”

“Không rõ lắm, bây giờ lão Corleone đang ở trong phòng bệnh tư nhân của bọn hắn, tin tức bị phong tỏa rất chặt chẽ, có vẻ như hợp tác giữa chúng ta và bọn hắn không thể đàm phán trong khoảng thời gian tới.”

Nobel thành thật nói ra những gì hắn biết.

Tô Bình Nam đứng dậy, nhận điếu xì gà Đỗ Cửu đưa tới: “Bất kể lão Corleone đang trong tình trạng gì, hẳn là sức khoẻ của hắn đã không cho phép hắn quản lý gia tộc Corleone nữa. Cho nên ta muốn đánh cuợc một phen.”

Ánh mắt Tô Bình Nam có chút tàn ác: "Giúp ta gọi điện thoại cho Michael Corleone.”

Tô Bình Nam im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Nói với hắn lần hợp tác này tập đoàn Cẩm Tú chỉ bàn bạc với hắn, sẽ không thỏa thuận bất cứ điều gì với người nào khác của gia tộc Corleone.”

Nobel khom người.

Giọng Tô Bình Nam rất cay độc: “Ông trời cho ta cơ hội thì ta sẽ chơi lớn.”

“Thông báo cho Mộ Dung Thanh Thanh, ta cần lão Di Lặc dẫn đội đến Tinh Điều quốc làm việc.”

“Dạ.”

Đám người Đỗ Cửu khom người đáp lại.

Những vị khách khác dùng bữa trong khách sạn bị âm thanh chỉnh tề này làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn. Hơn mười nam nhân châu Á mặc vest đen khom lưng xoay người, dáng vẻ cực kỳ cung kính. Một thanh niên mặc vest màu xanh nhạt đứng thẳng, tắm dưới ánh mặt trời chói chang giữa trưa của New York.

Thanh niên đó nhẹ nhàng hút một điếu xì gà, khói xanh bao phủ khuôn mặt ngạo nghễ.

Cẩm Tú đặt cược nhất định phải thắng.

"Đại ác nhân làm sao vậy? Bản cô nương sợ hắn lúc nào?”

Gần đây tâm trạng Ninh Khả vẫn không tốt.

Tên khốn kia nói không rõ ràng, Ninh Khả suy nghĩ mất mấy ngày còn chưa hiểu rõ nên tâm trạng rất bực bội.

"Có chuyện gì vậy A Khả?”

Người hỏi là bạn cùng phòng của Ninh Khả, tên là Lâm Thụy Thu. Mấy ngày nay, Ninh Khả - một nữ tử khí chất như lan có vẻ cực kỳ phiền não, thường xuyên tự dưng ngẩn người, hoàn toàn không còn vẻ thanh nhã ngày xưa.

Hai người này có tính cách và sở thích rất hợp nhau, lại cùng là người Hạ quốc, cho nên Lâm Thụy Thu rất quan tâm đến tình trạng của Ninh Khả.

"Không có gì, ta bình thường mà, chỉ là đang giận một tên khốn thôi.”

Ninh Khả thanh lịch lè lưỡi, ngượng ngùng nói lời xin lỗi.

"Lại là tên khốn Lưu Khải Siêu kia phải không? Hắn lại quấy rầy ngươi à?”

Lâm Thụy Thu biết rất rõ chuyện về Lưu Khải Siêu, nhiều lần Lưu Khải Siêu sỉ nhục Ninh Khả nàng đều có mặt. Nàng cũng cực kỳ chán ghét tên này.

Ninh Khả vừa định lắc đầu thì thấy bạn cùng phòng đột nhiên nói: “Không đúng, nhất định không phải là hắn.”

Ninh Khả có hơi tò mò hỏi: "Làm sao ngươi biết không phải vì hắn?”

Lâm Thụy Thu mở to mắt nhìn Ninh Khả, vẻ mặt nghi hoặc: "Ngươi không biết sao? Một chuyện lớn như vậy mà ngươi không biết? Giới thượng lưu ở Hạ quốc đều truyền tin khắp nơi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Mấy ngày nay Ninh Khả sống vô tri vô giác, không biết tin tức gì cả.

"Chết rồi, Lưu Khải Siêu và hai tên côn đồ ở nhà dùng ma túy quá liều đã chết rồi."

Đột nhiên nữ tử cảm thấy cơn ớn lạnh khổng lồ từ đáy lòng mình tuôn ra, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, cả người đều ngây dại.

"À đúng rồi.”

Lâm Thụy Thu cũng không phát hiện ra điểm bất thường, ngược lại còn hào hứng bừng bừng kể tiếp: "Lúc tên kia không tỉnh táo còn để lại di ngôn, chỉ định phần mộ của mình. Ngươi nói xem có kỳ lạ hay không?”

Bình Luận (0)
Comment