"Bản tính trong máu thì không thể thay đổi được, vẻ ngoài dịu dàng của một người không chứng tỏ hắn không tàn nhẫn. Ta tin tưởng mắt nhìn người của lão Corleone hơn là phân tích của ngươi."
Tô Bình Nam thản nhiên phả ra làn khói màu xanh nhạt: “Ta đặt cược sẽ không để Michael thua.”
“Nam ca, có điện thoại.”
Đỗ Cửu đưa điện thoại tới, giọng nói của Mộ Dung Thanh Thanh truyền đến: "Lão đại, bọn lão Di Lặc đã lên đường, có cần ta qua đó hay không?”
“Không cần, ta chỉ mượn dao cho một người để đề phòng bất trắc, chúng ta không phải là nhân vật chính, bởi vì đối tượng Cẩm Tú làm là người điều khiển dưới đài, chứ không phải người biểu diễn trên sân khấu.”
Tô Bình Nam cúp điện thoại, chắp tay sau lưng, thân hình thẳng tắp nhìn dòng xe nhỏ như con kiến dưới lầu.
"Ta rất tò mò muốn biết rốt cuộc là giữa kẻ hành nghề đâm thuê chém mướn lợi hại nhất Hạ quốc và người của gia tộc Corleone thì bên nào hung ác hơn.”
...
Tại phòng khách của Don Victor Corleone trong trang viên Corleone ở phía Đông thành phố Manhattan.
Phòng khách không có cửa sổ, chỉ có rèm cửa tối màu và bàn lát đá cẩm thạch rộng. Mười người Sicilia mặc vest màu đen thắt nơ ngồi vây quanh bàn, mỗi người đều có nét mặt nghiêm túc.
Không ai nói chuyện, bầu không khí trông rất nặng nề, tất cả mọi người đều tập trung quanh Michael Corleone và Sonny Corleone, chờ đợi cả hai lên tiếng.
Michael Corleone nheo mắt nhìn những người có quyền lực nhất trong gia tộc Corleone, phán đoán những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng bọn hắn.
"Giáo phụ vẫn chưa tỉnh lại, nhưng chắc chắn hắn sẽ tỉnh.”
Sonny nóng nảy là người đầu tiên nói: “Bây giờ ta cần tất cả mọi người đoàn kết để tìm ra hung thủ thực sự của chuyện này, để bắt hắn phải trả giá.”
Bầu không khí vẫn im lặng như trước, Hagan vòng quanh bàn giúp mỗi người rót đầy một ly rượu màu đỏ sậm, sau đó không nói lời nào ngồi trên sô pha bên cạnh.
Hắn cũng đang quan sát, chuyện này nhất định có nhân vật thực quyền của gia tộc tham dự, nếu như không có người tham dự thì đám người điên Colombia kia làm sao dám động thủ với một nhân vật lớn như giáo phụ?
Về lý do tại sao các nhân vật lớn trong gia tộc lại tham gia, những cải cách chuyển đổi của gia tộc và kỳ vọng của Michael có lẽ là ngòi nổ trực tiếp.
Hagan ung dung uống ly rượu vang đỏ, người hắn không hài lòng nhất là Sonny Corleone.
Nếu như ngày hôm đó không có Sonny tùy tiện xen vào thì làm sao đối phương dám làm điều đó? Nếu như ở trước mặt thế lực đối địch, một gia tộc biểu hiện ra ý nghĩ không đoàn kết nội bộ thì đây sẽ là một cú trí mạng nhất. Nếu như giáo phụ không xảy ra chuyện gì thì Sonny nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Nhìn Sonny đang lải nhải, mắt Hagan hiện lên vẻ khinh thường, giáo phụ còn chưa chết mà hắn đã muốn tất cả mọi người ủng hộ hắn?
Thật ra tình thế bây giờ là thời điểm nguy hiểm nhất, giáo phụ không chết thì những người Colombia chắc chắn sẽ điên cuồng hơn. Bởi vì một khi giáo phụ tỉnh lại, bất kể đối phương là ai cũng sẽ không chịu nổi cơn thịnh nộ của Don Victor Corleone.
"Đã mười năm, mười năm nay không có ai cố ý thách thức gia tộc Corleone nên mọi người đều quên đi sự khủng khiếp của gia tộc Corleone rồi.”
Sonny Corleone kích động, sắc mặt đỏ bừng: “Cho nên ta cần các ngươi hoàn toàn ủng hộ ta, sau đó để ta đi xé nát lũ khốn kia.”
Cuối cùng đã có người nói chuyện.
"Ngươi muốn khai chiến toàn diện với những kẻ điên Colombia? Bây giờ ngươi chưa phải là lãnh đạo của gia tộc Corleone. Sonny, ngươi hơi kích động rồi đó, đây không phải là cảm xúc mà một nhà lãnh đạo tốt nên có.”
Một người có mái tóc bạc, đứng đầu hệ thống gia tộc Corleone bất mãn phát biểu ý kiến. Càng vào sâu chủ đề, những người ngồi trên bàn đá cẩm thạch màu đen bắt đầu tham gia vào, bầu không khí có vẻ lộn xộn mà ồn ào.
Michael Corleone vẫn không tham gia vào chủ đề, cả người có vẻ rất im lặng. Cuộc họp cuối cùng cũng không thảo luận được kết quả gì. Chuyện như vậy sẽ không thể nào xảy ra nếu có sự hiện diện của Don Victor Corleone tại hiện trường.
Hagan rất thất vọng.
Theo ý của hắn, Sonny không có khả năng kiểm soát tình hình như Don, không ai tin tưởng phục tùng hắn. Michael thì lại tham gia quá ít vào các vấn đề gia tộc, cũng không có quyền lên tiếng.
"Giáo phụ phải khỏe lại, nếu không rất có thể gia tộc Corleone sẽ chia năm xẻ bảy.”
Lúc đi ra khỏi hội trường, sắc mặt Hagan rất u ám. Nếu như giáo phụ không tỉnh lại, vậy thì mình nhất định phải suy nghĩ đường lui.
Sonny nóng nảy với mắt nhìn thiển cận không xứng đáng với lòng trung thành của hắn. So với Sonny, hắn xem trọng Michael, người đã quan sát tất cả mọi người như rắn độc trong buổi họp hôm nay hơn.
"Xã hội đang tiến bộ, sau này sẽ không còn giống như thời đại trước đây, chúng ta phải thay đổi.”
Những lời mà giáo phụ thường xuyên nói gần đây lại vang lên bên tai Hagan.
Phòng bệnh được canh gác nghiêm cẩn yên tĩnh trái ngược hoàn toàn với bên ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Michael và giáo phụ đang hôn mê. Điện tâm đồ phát ra âm thanh tít tít theo từng nhịp, Don Victor Corleone được đặt ống thở oxy, khuôn mặt nhợt nhạt, ngủ mê man trên giường bệnh. Chỉ có lúc này, vị lãnh đạo cường đại cả đời của gia tộc Corleone mới trông giống một ông lão bình thường.
Michael Corleone nắm lấy bàn tay phải đầy đốm đồi mồi của ba mình và không ngừng cầu nguyện kỳ tích có thể xuất hiện.
Bây giờ chỉ sau một ngày, gia tộc Corleone đã xa lạ đến nỗi làm cho Michael sợ hãi, hắn không quan tâm nhiều đến việc ngồi ở vị trí khiến người ta kính sợ kia, nhưng hắn biết cách làm của ba mình là đúng đắn, gia tộc phải thay đổi nếu không nhất định sẽ bị đào thải.