Lão Di Lặc không trả lời.
Hắn cũng không thể tưởng tượng được đời này mình lại có thể đi Tinh Điều quốc, nhưng lão Di Lặc biết chuyện lần này nhất định không đơn giản như vậy.
Bởi vì bọn hắn đang ngồi trên một chiếc thuyền nhập cư trái phép. Bọn hắn thực sự có hộ chiếu đi du lịch, nhưng ngày tháng lại là hành trình của hai tuần sau. Có thể làm cho Tô tổng tốn nhiều tiền của công sức sắp xếp như vậy, nhất định là chuyện này rất quan trọng.
Nói thật là lão Di Lặc rất ít cảm phục ai, nhưng đối với Tô Bình Nam hắn cực kỳ phục tùng. Hắn làm quản lý ở Hải Đông Thanh suốt ba nhiệm kỳ, bàn về sự dũng cảm mạnh mẽ thì Tô Bình Nam không kém bất kỳ kẻ nào trong đó. Từ lời kể của Mộ Dung Thanh Thanh, lão Di Lặc cho rằng năng lực chiến đấu của Tô Bình Nam thậm chí còn mạnh hơn. Bàn về tầm nhìn, mưu lược và thủ đoạn, Tô Bình Nam lại càng bỏ xa mấy người kia tới mấy con phố.
Ánh mắt Tô Bình Nam cay độc chuẩn xác, tâm tư kín đáo khiến tất cả mọi người cảm thấy sợ hãi. Nhưng loại sợ hãi này chuyển từ đối thủ sang lão đại cấp cao của mình lại làm cho người ta cảm thấy cực kỳ an tâm. Không chỉ có hắn, tất cả mọi người trong Cẩm Tú đều cho rằng không có chuyện gì Tô Bình Nam không làm được.
Uy đã lớn, ơn lại càng lớn.
Với chính bản thân lão Di Lặc, trước tiên không đề cập tới những đãi ngộ ưu đãi khác, mỗi tháng Cẩm Tú nhất định sẽ kiểm tra sức khỏe một lần và cấp phí dinh dưỡng, làm cho ông lão cả đời sống trong gió tanh mưa máu ấy không nhịn được cảm thán: “Đúng là người kiệt xuất, việc gì cũng tự mình xử lý, cái mạng này của lão bán thật có giá.”
Trong lúc lão Di Lặc còn đang suy nghĩ, tàu đã đến Tinh Điều quốc.
Cuối cùng cũng đến nơi. Khi con tàu dừng lại trên sông Rio Grande, ánh đèn pin bên kia bờ bật sáng.
Ba ngắn hai dài.
Hàng chục nam tử đứng thẳng tắp trước mũi tàu, ánh mắt nhìn sang bên kia, lẳng lặng chờ lệnh của lão Di Lặc.
Điều đầu tiên cần tuân thủ ở Cẩm Tú là quy tắc, quy tắc sắt thép. Nếu lão Di Lặc dẫn đội làm việc, như vậy hết thảy đều phải chờ hắn lên tiếng mới có thể tiến hành.
Lão Dư rất khách sáo bắt tay chào tạm biệt lão Di Lặc, giọng điệu chân thành: “A thúc, lần này đi mọi chuyện như ý nhé, sau khi trở về Phúc Châu, ta mời các ngươi uống rượu.”
Sao nhân vật giang hồ lão làng như lão Di Lặc lại không hiểu đạo lý bánh ít đi bánh quy lại chứ, hắn lập tức nói: "Dọc đường đi đã làm phiền Dư sư phụ, ta sẽ nhắc tới chuyện Dư sư phụ hỗ trợ chúng ta với Tô tổng.”
Nụ cười của lão Dư càng chân thành hơn mấy phần, cho đến khi đoàn người lão Di Lặc biến mất ngoài tầm mắt hắn mới xoay người, mặt lạnh lùng, trong ánh mắt chỉ có sự lạnh lẽo đặc thù của người giang hồ: "Tiếp tục đi về phía trước ba mươi hải lý, sau đó mở hòm thả rắn.”
Sống chết do mệnh, phú quý do trời.
Trong mắt lão Dư, những kẻ vượt biên còn lại cũng chỉ là những con rắn trong miệng hắn, thu tiền của ngươi mang ngươi lên bờ xong thì sau đó tất cả mọi thứ không còn liên quan gì đến ta. Mặc dù đi xa ba mươi hải lý nữa sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng ngược lại có thể yểm hộ cho đám người Cẩm Tú vừa xuống thuyền.
Tất cả chỉ vì lợi ích, nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt của lão Dư đã thể hiện rất sâu sắc quy luật ngầm cá lớn nuốt cá bé.
Sáu tiếng sau, dưới sự hướng dẫn của một luật sư tóc vàng mắt xanh, đoàn người lão Di Lặc mệt mỏi đã gặp được Tô Bình Nam trong một ngôi nhà ở ngoại ô New York.
Giờ đây trên khuôn mặt của Tô Bình Nam không có vẻ kiêu hãnh tung hoành thiên hạ ngày xưa mà chỉ có nụ cười.
Hắn bắt tay, vỗ vai từng người, giọng nói bình tĩnh và chân thành: "Đi đường vất vả rồi.”
...
Kat Daisy sẽ không bao giờ quên cái ngày đã thay đổi số phận của mình.
Đó là một buổi sáng, nàng nhớ rõ thời tiết khá tốt, sáng sủa không mây.
"Chết tiệt!”
Kat Daisy loạng choạng, túi xách nàng vừa mua hôm qua bị rơi ra ngoài, rơi xuống một bãi nước thải cách đó không xa.
Kat khó khăn lắm mới giữ thăng bằng được bằng hai tay thì lại phát hiện mình đi quá nhanh, gót giày cao gót cao ba tấc đã bị gãy.
"Lại là một ngày xui xẻo.”
Kat là kiểu người đẹp tóc vàng chân dài, đôi mắt hổ phách và đôi môi dày làm cho nàng trông rất lạnh lùng và gợi cảm.
Kat giơ tay lên nhìn đồng hồ, chỉ còn hai mươi phút nữa là đến cuộc phỏng vấn.
Kat cắn đôi môi gợi cảm, xiêu vẹo nhặt túi xách đã có một ít vết bẩn lên lau sạch sẽ rồi lập tức tăng tốc.
Đi vài bước, Kat dứt khoát cởi một chiếc giày khác ra và đập mạnh xuống đất.
"Rắc rắc.”
Gót giày cao gót kém chất lượng bị gãy, nữ nhân cười vui vẻ. Mặc dù chuyện này làm cho đường nét đôi chân dài của nàng trông không đẹp như trước, nhưng chắc chắn sẽ giúp tốc độ của nàng tăng lên rất nhiều.
Nửa tiếng sau, người đẹp tóc vàng ủ rũ bước ra khỏi tòa nhà văn phòng của Lehman Brothers.
"Chết tiệt, chết tiệt!”
Kat liên tục chửi rủa, ném CV mà mình chuẩn bị cẩn thận xuống ghế dài bên đường, cả người ngồi trên ghế không có chút hình tượng nào.
Lại thất bại, lần này nàng thất bại vì đôi giày cao gót bị gãy.
Người phỏng vấn phụ trách tuyển dụng của Lehman Brothers đã không cho Kat bất kỳ cơ hội nào, chỉ vì đôi giày của nàng mà từ chối nàng, thậm chí còn không mở CV mà nàng đã chuẩn bị tỉ mỉ trong ba ngày ra xem nữa.
Kẻ phỏng vấn chết giẫm kia có biết rằng đôi giày mười tám đô la này đã chiếm gần một nửa tài sản của nàng hay không.
Kat vật vờ ngã vào ghế rầu rĩ. Nhìn từ góc độ của người qua đường, đôi chân dài một trăm mười tám centimet của nàng đặc biệt rung động lòng người, đã hấp dẫn một số thanh niên huýt sáo.
Kat hung dữ giơ ngón tay giữa, cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút.