Dường như công việc này mở ra một cánh cửa mới cho Kat.
Hóa ra mafia Corleone khét tiếng cũng không phải là những bộ mặt dữ tợn, ngược lại, nàng nhìn thấy mỗi người bọn hắn đều mặc vest đi giày da, tóc tai nghiêm chỉnh giống những nhân sĩ thành đạt mà nàng thường hâm mộ.
Người châu Á kín đáo trong ấn tượng nàng cũng hoàn toàn không còn khiêm tốn như bình thường, cấp dưới của Tô tiên sinh bí ẩn kia lạnh lùng giống như robot, lời nói cử chỉ nghiêm cẩn tuân theo quy tắc, khiến người luôn luôn ủng hộ tự do như Kat cực kỳ kinh ngạc.
Tiếp xúc càng lâu, Kat càng tò mò vị Tô tiên sinh kia là ai mà có thể kiểm soát người ta đến mức này.
"Nhất định là nam nhân đó rất đáng sợ, cũng có thể là phù thủy của phương Đông.”
Kat đã định nghĩa về vị Tô tiên sinh chưa bao giờ gặp như thế đó.
Hàng ngày, vị Michael tiên sinh kia bận rộn qua lại giữa các nhân vật lớn, những người châu Á lạnh lùng thỉnh thoảng sẽ mỉm cười với nàng khiến lòng nàng dần dần bình tĩnh trở lại.
"Hóa ra thế giới của bọn hắn cũng không đáng sợ như vậy.”
Đôi mắt hổ phách của Kat dần dần linh hoạt, nhưng sau ba ngày đi làm, nữ tử thấy nam nhân tên là George thường đi theo Michael Corleone đã biến mất.
"George đâu?”
Cuối cùng nữ tử rảnh rỗi không việc gì làm đã hỏi thăm và biết rằng George là một cậu bé Sicilia hai mươi tuổi, bình thường rất chăm sóc Kat.
Lão nhân châu Á có khuôn mặt tang thương ngước mắt nói: “Ồ, ngươi hỏi búp bê tóc nâu đó à?”
“Phải, là hắn. Cả ngày nay ta không nhìn thấy hắn.”
Kat hỏi.
"Sau này ngươi cũng sẽ không gặp hắn nữa.”
Lão Di Lặc nhếch miệng cho mỹ nữ tóc vàng tò mò một nụ cười lạnh lùng, giọng điệu lạnh nhạt giống như đang nói về một người đang dạo chơi bên ngoài: “Vận khí của hắn không tốt, ra đi hơi sớm.”
Kat bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện ra rằng trong số ba mươi sáu người châu Á thiếu mất bốn, năm gương mặt.
Nữ tử thông minh biết rằng dường như nàng đã hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc, vì vậy nàng ngẩng đầu lên để lộ cổ trắng như thiên nga, giả vờ không quan tâm: “Hôm nay bọn A Hoa không đến làm việc.”
Lão Di Lặc tiện tay dập tắt điếu thuốc đã bị đốt cháy đến đầu lọc: “Bọn hắn vận may tốt, không tàn phế, hẳn là có thể sống được.”
Cảm giác lạnh lẽo thấm đẫm toàn bộ cơ thể Kat, nữ tử ngậm chặt miệng, lúc này nàng mới hiểu được sự lạnh lùng ẩn giấu trong bóng tối.
Đã xảy ra loại chuyện như vậy mà không có tin tức nào trên báo chí và truyền hình, hóa ra rất nhiều sự thật tàn nhẫn trên thế giới đã được che đậy như vậy sao?
Kat Daisy tiếp tục phát huy trí tưởng tượng độc đáo của mình: “Tô tiên sinh đáng sợ kia sẽ làm như thế nào? Có xảy ra va chạm mãnh liệt hơn trong bóng đêm sau khi mình bình yên tiến vào mộng đẹp buổi tối hay không?”
…
Trong khi Kat Daisy suy nghĩ lung tung thì đại ma vương trong đầu nàng, Tô tiên sinh đang đi dạo với nữ tử trong khuôn viên trường Stanford cùng một một nụ cười dịu dàng.
Tô Bình Nam mặc một bộ vest màu xanh nhạt, vẻ mặt mỉm cười, nhìn thế nào cũng chỉ là một thanh niên trầm tĩnh vững vàng đầy hứa hẹn, nào có nửa phần giống ma vương như Kat Daisy nghĩ.
Hôm nay Ninh Khả rất im lặng, trong điện thoại Ninh Khả mạnh dạn thổ lộ nhưng sau khi nhìn thấy Tô Bình Nam thì lại thẹn thùng giống như một chú chim nhỏ.
Ninh Khả đã tỉ mỉ trang điểm, áo khoác màu cà phê cùng váy dài màu nhạt thể hiện khí chất thanh nhã của nàng và khuôn mặt thoát tục ẩn chứa vui mừng.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tô Bình Nam là người tâm tư kín đáo, hắn cảm nhận được niềm vui trong lòng nữ tử này.
"Ta rất vui.”
Ninh Khả nắm tay Tô Bình Nam hơi mạnh. Nữ tử luôn thanh lịch như lan, chưa bao giờ chủ động theo đuổi nam nhân, một khi quyết định chủ động thổ lộ thì nhiệt tình bị đè nén nhiều năm trong lòng nữ tử đều bùng phát. Thì ra cảm giác nắm tay người yêu của mình đi dạo là như thế này, cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng Ninh Khả.
"Chúng ta đi uống cà phê đi.”
Ninh Khả ngẩng đầu nhìn Tô Bình Nam, làn da trắng như tuyết nổi bật dưới ánh mặt trời.
Ninh Khả biết Tô Bình Nam rất bận rộn nên nàng quyết định trải nghiệm hết toàn bộ những cảnh tượng ấm áp trong ngày đầu tiên hẹn hò.
"Được, hôm nay nghe lời ngươi hết.”
Hôm nay Tô Bình Nam không mang theo bất cứ ai bên cạnh, tất cả những người đi theo hắn, kể cả Đỗ Cửu đều bị hắn ra lệnh ở lại khách sạn.
Cuộc sống phải kích thích, thứ tình yêu đẹp đẽ này làm Tô Bình Nam máu lạnh vô tình cũng cảm thấy đây là một ký ức đẹp.
Khi gia nghiệp của hắn ngày càng lớn hơn và mục tiêu vẫn còn xa xôi, cơ hội được hưởng những thứ tốt đẹp này sẽ càng ngày ít đi.
"Ừ.”
Sự dịu dàng hiếm có của đại ác nhân khiến Ninh Khả hạnh phúc đến mức cả người bừng sáng, phối hợp với gương mặt thanh lệ của nàng thì đi dạo một hồi, tỷ lệ người đi đường quay đầu lại nhìn cao kinh người.
Trên đường đến quán cà phê có không ít du học sinh Hạ quốc, rất nhiều người nhìn thấy Ninh Khả nắm tay một nam nhân đều thở dài, ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
"Có cảm giác tự hào không?”
Dưới sự chú ý của mọi người, Ninh Khả mím môi mỉm cười thoải mái, gương mặt kiều diễm như hoa.
"Tự hào?”
Tô Bình Nam lạnh lùng kiêu ngạo rất ít khi để tâm đến phong hoa tuyết nguyệt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Đúng vậy.”
Ninh Khả lặng lẽ áp miệng vào tai Tô Bình Nam lặng lẽ nói: “Đừng thấy bản cô nương ta mới đến mà xem thường, hầu hết những người này đều đã theo đuổi ta.”
Một khi đã xác định quan hệ, tính cách dám yêu dám hận của Ninh Khả dần dần bắt đầu lộ ra.