Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Mở Công Ty Diễn Viên Quần Chúng

Chương 466: Mở công ty diễn viên quần chúng Chương 466: Mở công ty diễn viên quần chúng

Tạ Kim cũng rất hài lòng.

Vị Tô tổng kia đúng là bạn tốt, mặc dù đã vượt ngân sách nhưng cho tới bây giờ bất kể hắn đưa ra yêu cầu tài chính gì đối phương đều không nói tới nói lui, lập tức chi tiền. Khả năng kiếm tiền của bộ phim có tính quà tặng này gần như bằng không, trừ phi quảng cáo rộng rãi đến các trường học và đơn vị lớn thì mới có khả năng kiếm được nhiều tiền.

Tạ Kim biết rằng bộ phim sẽ không có đãi ngộ này. Bằng địa vị và tài nguyên của mình, hắn nắm bắt tin tức rất nhạy. Bây giờ bên trên đã tìm kiếm cái gọi là cải cách, thị trường hóa ngành điện ảnh, tất cả đều giao cho khán giả, cho thị trường quyết định.

Tạ Kim rất nhiệt tình, với sự đầu tư bất kể chi phí của tập đoàn Cẩm Tú, vị đạo diễn kỳ cựu này đã dành ra một trăm hai mươi phần trăm nhiệt tình.

Hắn biết tập đoàn Cẩm Tú đầu tư rất hào phóng, hắn nợ ơn người ta nên chỉ có quay phim thật tốt mới giúp tập đoàn Cẩm Tú ít tổn thất hơn một chút, như vậy trong lòng hắn mới dễ chịu hơn.

Khi mọi người cho rằng thanh niên Trương Đồng là một người im lặng ít nói, tính tình tốt, thì đoàn làm phim gặp phải một chuyện khiến cho lần đầu tiên tập đoàn Cẩm Tú lộ ra nanh vuốt trước mặt mọi người.

Sự việc xảy ra với các diễn viên. Thời đại này cơ bản không có nhiều buổi biểu diễn quần chúng chuyên nghiệp, ngay cả phim trường Cẩm Tú do tập đoàn Cẩm Tú đầu tư ở Hoành Điếm cũng có vẻ hơi hoang vắng.

Phim trường có diện tích rất rộng, nhưng ngoại trừ khu thắng cảnh đường phố Quảng Châu được xây dựng đặc biệt cho bộ phim của Tạ Kim, phần lớn còn lại đều trống trải, nhìn hơi hoang vắng. Đoàn làm phim của Tạ Kim rất lớn, cảnh diễn lớn cũng nhiều, đương nhiên cần nhiều diễn viên quần chúng. Thời nay tiền công một ngày mười đồng là một khoản tiền công không nhỏ đối với dân làng xung quanh Hoành Điếm.

Nơi có lợi ích thì tất có tranh chấp, ở đây cũng không ngoại lệ, mấy tên côn đồ trong thôn lập tức có mưu đồ với số tiền này.

Nói chung, những người thông minh biết nhìn xa trông rộng sẽ không để mọi thứ đi quá xa. Kiếm tiền trong ngành này đương nhiên phải tạo danh tiếng tốt, duy trì mối quan hệ tốt, sau này người ta quen rồi mới có thể quan tâm chiếu cố tới ngươi.

Nhưng những tên ác bá trong thôn này quá kém, đầu óc hơi hồ đồ. Bọn hắn cạo trọc đầu, xăm hình long phượng lên người, học phim Hồng Kông và Đài Loan ngậm điếu thuốc, thấy đoàn làm phim có tiền, thế là nghĩ đến việc thu tiền bảo kê.

Nói tóm lại, đoàn làm phim của ngươi có thể sử dụng người của các thôn quanh đây, mà mỗi một người ta phải thu ba đồng.

Hôm nay có một cảnh quay lớn ở bến tàu, kết quả là hàng trăm diễn viên quần chúng bị những tên có chỉ số IQ thấp đến đáng thương này chặn đường, người quản lý gấp đến sùi bọt mép, không còn cách nào khác chỉ có thể tìm tới Tạ Kim.

Tạ Kim cũng hơi đau đầu, hắn biết những chuyện này và bắt đầu báo cảnh sát xử lý.

Nhưng những kẻ đó hơi xảo quyệt. Chuyện xảy ra không có nhược điểm và chứng cứ cụ thể, mười lăm ngày sau bọn hắn được thả ra lại sinh long hoạt hổ, cảm thấy mình vẫn là một hảo hán.

Lão đại đang ở Tinh Điều quốc, Trương Đồng hơi không chắc mình có nên can thiệp hay không, vì thế hắn gọi điện thoại cho người hắn tín nhiệm nhất là Tô Văn Văn.

Tô Văn Văn vừa nghe đã thấy tức giận:

"Ngươi có phải là người Cẩm Tú không vậy?”

“Phim trường có phải của Cẩm Tú hay không?”

"Ở chỗ của Cẩm Tú có quy tắc của Cẩm Tú không?”

Sau khi Tô Văn Văn hỏi ba câu, hắn cất giọng khinh bỉ: "Ngươi thấy những tên này cũng xứng để làm phiền Nam ca hay sao?”

Sau đó hắn cúp máy.

Trương Đồng đã biết mình phải xử lý như thế nào.

Nếu như là bọn Tô Văn Văn, Tiểu Trang gặp phải tình huống này, người Cẩm Tú tự nhiên tin vào một câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Đó chính là thế mạnh của những tên hung hãn này, nhưng Trương Đồng thì lại khác, bước đầu tiên của hắn là mở một công ty diễn viên quần chúng.

Thật ra Trương Đồng thành lập công ty diễn viên quần chúng chính là vì nổi tiếng, hắn lại hoàn toàn không ngờ hành động vô tâm này của mình lại mở ra cho Tô Bình Nam một suy nghĩ khác về việc khống chế giới showbiz sau này.

Chỉ một buổi sáng Trương Đồng đã làm xong tất cả các thủ tục thành lập công ty Diễn Nghĩa, sau đó tìm người quản lý ở trường quay.

“Lão Lưu, ngươi biết tên gây rối đó ở đâu không, dẫn ta đi gặp hắn.”

Trương Đồng cười ha hả hỏi.

Quản lý Lưu lắc đầu từ chối, ở trường quay Trương Đồng luôn ôn hòa ít nói, quản lý Lưu sợ hắn chịu thiệt.

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu, nói sao phim trường cũng là chỗ của Cẩm Tú, mấy chuyện như thế này ta phải hỏi thăm một chút, bằng không sau này sẽ bất lợi với đoàn làm phim.”

Trương Đồng nói rất hợp lý, quản lý Lưu ngẫm lại rồi gật gật đầu, đoàn làm phim của mình quay xong vỗ mông ra đi, nhưng người ta còn phải dựa vào phim trường kiếm tiền, mấy chuyện thế này tốt hơn hết vẫn nên bóp chết từ trong trứng nước.

Chuyện này ồn ào huyên náo mấy ngày nay, mấy diễn viên nòng cốt cũng biết, nhất là diễn viên chính Bảo An Quốc có quan hệ rất tốt với Trương Đồng còn cố ý dành thời gian tới quan tâm: "Tiểu Trương à, có một số việc ngươi không thể làm chủ lung tung được, hay là báo cho lãnh đạo các ngươi đi.”

Trương Đồng nhếch miệng, sắc mặt đầy vẻ khinh thường: "Bảo thúc, công ty của chúng ta tên là Cẩm Tú đó.”

Lúc đó Bảo An Quốc cũng không hiểu ý của Trương Đồng, nhưng cũng không khuyên nữa.

Mãi cho đến khi hắn tham gia một bữa tiệc rượu, vô tình nói về quá trình đầu tư vào ngành điện ảnh của tập đoàn Cẩm Tú, hắn mới hiểu được tin đồn liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú từ một người bạn ở Thiên Nam, lúc này mới tỉnh ngộ vì sao Trương Đồng lại có nét mặt đó.

Bình Luận (0)
Comment