Kẻ cầm đầu gây rối tên là Lý Tam Lang.
Các thôn làng xung quanh Hoành Điếm đều gọi hắn là Lý tam ca, hắn có một xưởng sửa xe dựa vào quốc lộ làm ăn coi như cũng khá.
Khi Trương Đồng nhìn thấy Lý Tam Lang thì bị tạo hình của người này làm cho kinh hãi.
Hắn có cái đầu trọc bóng nổi bật, trên cổ đeo sợi xích vàng to bằng ngón cái, đai lưng màu đỏ cộng thêm cố ý mang theo một chiếc máy nhắn tin hiệu Cẩm Tú khiến Trương Đồng ngây người vài phút mới thở phào nhẹ nhõm:
"Ông chủ Lý phải không?”
Trương Đồng cười tủm tỉm đưa hắn một điếu thuốc: “Ta có chuyện muốn tìm ngươi thương lượng.”
"Nói đi.”
Lý Tam Lang ngồi đánh bài nơi bóng mát ở xưởng sửa xe, mắt cũng không thèm nhìn lên. Hắn nhận lấy điếu thuốc ngắm nghía: “Ai da, hiệu Trung Hoa à.”
Trong lòng Trương Đồng rất tức giận nhưng gương mặt vẫn tươi cười, tiếp tục nói: "Nói chuyện chút đi?”
Đây là chuyện đầu tiên Trương Đồng gặp phải sau khi được Tô Bình Nam thả ra làm việc một mình, hắn nhất định phải làm tốt chuyện này thì mới có nhiều người nể phục.
Nơi có người đều có giang hồ, lẽ dĩ nhiên Cẩm Tú cũng không ngoại lệ.
Trương Đồng biết mình có thể được lão đại coi trọng, thứ nhất là bởi vì Tô Bình Nam trọng tình cảm, đối với người phía dưới cũng không keo kiệt. Nếu như ngươi có năng lực, Tô Bình Nam nhất định sẽ cho ngươi cơ hội thăng tiến ở Cẩm Tú .
Thứ hai mình là một người có thâm niên, đủ kinh nghiệm và may mắn. Dường như mấy lần may mắn đều là vận khí tốt do hắn mang đến cho nên lão đại nhất định sẽ không bạc đãi hắn.
Nhưng lão đại là lão đại, người bên dưới là người bên dưới.
Tô Bình Nam tán thành vận khí hư vô này nhưng người phía dưới chưa chắc đã nhận ra, cho nên một mình hắn được đãi ngộ nhất định khiến rất nhiều người không phục trong lòng.
Nhưng tập đoàn Cẩm Tú có quy tắc nghiêm ngặt, quyết định của Tô Bình Nam không ai dám nghi ngờ. Cho nên hắn phải tạo ra một thành tích tốt để cho mọi người thấy rằng lão đại không tin tưởng sai người.
Cuối cùng Lý Tam Lang cũng ngẩng đầu lên nhìn Trương Đồng trẻ tuổi, hừ mũi hỏi: "Ngươi là ai? Tìm ta để làm gì?”
Trương Đồng lắc đầu, thở dài: “Lão đại bảo chúng ta ra ngoài làm việc cần chú ý có lý có căn cứ, cho nên ta nói cho ngươi biết trước, sau này ngươi đừng nhúng tay vào dàn diễn viên quần chúng kia, tiền mấy ngày nay ngươi kiếm được coi như là ta tặng ngươi.”
Bây giờ không còn như xưa, phong cách làm việc của Trương Đồng ổn định vững vàng hơn rất nhiều. Không chỉ có hắn, gia nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng lớn, phong cách làm việc của Tô Bình Nam ở Hạ quốc đã bắt đầu bớt phô trương hơn rất nhiều, không còn đánh trống khua chiêng như trước nữa.
"Ngươi là cái thá gì?”
Lý Tam Lang ngẩng đầu lên, ngậm điếu thuốc nghiêng mắt, trong mắt hắn tràn đầy ý khiêu khích. Trương Đồng híp mắt nhìn Lý Tam Lang vẻ mặt kiêu ngạo ương ngạnh, mỉm cười bảo: “Ta nói xong rồi, nếu không có việc gì thì ta đi trước.”
Nghe Trương Đồng nói xong, quản lý Lưu đi theo phía sau hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vẫn luôn lo lắng dù sao nơi này cũng là xưởng sửa xe của người ta, những nam tử sửa xe trông mặt mày dữ tợn, bộ dáng hung hãn. Lão Lưu sợ Trương Đồng ngựa non háu đá không nhịn được nảy sinh xung đột với đối phương thì chẳng phải hai người bọn hắn sẽ thiệt thòi lớn hay sao.
Trương Đồng rời khỏi cửa, bước lên xe khởi động máy, mặt không chút biểu cảm.
"Không sao đâu Tiểu Trương. Hãy báo lại với sếp tổng nhà ngươi, những người này không phải là hạng tốt đẹp gì, còn rất hung ác, anh hùng hảo hán chúng ta không sợ thiệt thòi trước mắt.”
Quản lý Lưu liên tục an ủi Trương Đồng, xuống xe còn đặc biệt cố ý dặn dò vài câu. Hắn làm công việc quản lý phim trường đã quen nhìn sắc mặt người khác, hắn có thể cảm nhận được thanh niên này đang ẩn giấu tức giận và tàn ác.
Trương Đồng khoát tay áo, nhếch miệng: "Lão Lưu, tên kia như vậy mà cũng gọi là hung ác à? Ta thực sự không sao, không cần khuyên ta, yên tâm đi. Ta gọi điện thoại cái đã, ngươi đi trước đi.”
Quản lý Lưu đi xa rồi chợt vỗ trán, vừa rồi mãi lo cố gắng an ủi giám chế Trương, kết quả là quên mất mấy thứ mình thuận đường mua còn ở trên xe. Lão Lưu vừa vội vã đi tới bên cạnh xe, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nhìn thấy giám chế Trương đang gọi điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng khác với vẻ ôn hòa ít nói ngày thường.
"Văn Văn ca, ta muốn mượn người của ngươi để làm việc.”
Trương Đồng nói thẳng: “Người bên Thành Phố Điện Ảnh mới tuyển được đều là sinh viên đại học, không dùng được.”
Tô Văn Văn cười rất vui vẻ: “Nếu lão đại biết cuối cùng ngươi cũng đã biết phải phấn đấu thì nhất định hắn rất vui vẻ. Ngày mai đích thân ta sẽ dẫn người đi phim trường Hoành Điếm.”
Trương Đồng cười lắc đầu: “Không cần phức tạp như vậy đâu, giết gà không cần dùng đến dao mổ trâu, tên cặn bã này không sạch sẽ như vậy. Ngươi cho ta mấy người có thể làm việc là được, tự ta làm.”
"Ok.”
Tô Văn Văn biết Trương Đồng muốn chứng minh bản thân xứng đáng với mắt nhìn của lão đại Tô Bình Nam nên đồng ý nhanh chóng, lúc cúp điện thoại hắn đặc biệt dặn dò Trương Đồng một câu: "Lão đại có một câu ngươi phải nhớ rõ.”
“Câu gì?”
Trương Đồng hỏi rất nghiêm túc.
"Mọi thứ đã phát triển đến mức này thì làm việc phải dứt khoát.”
Giọng Tô Văn Văn nghe có vẻ tàn nhẫn. Hắn sùng bái Tô Bình Nam nhất, phong cách nói chuyện và làm việc trong tiềm thức lúc nào cũng bắt chước Tô Bình Nam.
"Hiểu rồi, giết gà dọa khỉ, làm một lần nhàn cả đời.”
Trương Đồng cúp điện thoại, ngẩng đầu thì nhìn thấy quản lý Lưu ánh mắt hơi dại ra.
"Ta để quên vài món đồ.”
Quản lý Lưu lúng túng cười: “Vừa rồi ngươi nói cái gì ta cũng không nghe thấy.”