Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 476 - Chương 476: Tiếng Hát Trong Mưa

Chương 476: Tiếng hát trong mưa Chương 476: Tiếng hát trong mưa

Dương Thiên Lý buộc chặt sợi dây một lần nữa, hắn dùng sức rất mạnh khiến sợi dây to lằn sâu vào da thịt hắn, trên làn da nhanh chóng nổi vết đỏ.

Dương Thiên Lý biết mình nhất định phải mau chóng đi ra ngoài, bây giờ không thể quay lại được nữa. Một khi mưa to thì đường núi sẽ càng nguy hiểm, chưa chắc sẽ có xe đi vào, bây giờ chỉ có thể tiến về phía trước.

"Bé ơi!"

Hạ Trúc có biệt danh rất lạ là "bé".

Bình thường nữ hài rất ít khi đồng ý cho nam nhân của mình gọi biệt danh này, nhưng hiện tại nữ hài vẫn không lên tiếng, không hờn dỗi sau khi nghe thấy giống như mọi khi.

Dương Thiên Lý cảm thấy cổ nghẹn lại, giọng nói mơ màng.

"Ngươi phải chống đỡ! Chúng ta số khổ, chỉ có chống đỡ mới có thể vượt qua."

Nam nhân không được học hành gì, ăn nói vụng về lại còn kiệm lời, cũng không biết đạo lý đao to búa lớn gì hết. Giờ khắc này điều duy nhất Dương Thiên Lý nghĩ tới là lời đại ca từng cổ vũ hắn.

Nữ hài vẫn không đáp lại.

Mưa dần nặng hạt, chẳng mấy chốc cơn mưa càng lúc càng to, thậm chí xối lên Dương Thiên Lý làm hắn không mở mắt ra được.

"Hự!"

Nam nhân cúi đầu bước đi, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn. Một tảng đá trơn nhô cao làm chân phải của Dương Thiên Lý cong gập thành hình dạng khác thường. Dương Thiên Lý chống một tay để không ngã xuống, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười dữ tợn, ánh mắt điên cuồng, ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa giăng như mắc cửi.

"Á!" Nam nhân giống như một con sói cô độc lạc đường, tiếng gào thê lương mà hung hãn vang vọng khắp thung lũng.

Ta muốn đưa ngươi cùng bay lượn, thăm thú khắp mọi nơi trên thế giới, không có buồn phiền không có đau thương...

Tiếng hát yếu ớt của nữ hài vang lên sau lưng, Dương Thiên Lý vừa ngạc nhiên vừa vui mừng quay đầu lại.

"Ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?"

Nam nhân cố chịu cơn đau như xát muối ở mắt cá chân, chỉnh lại áo mưa, giọng điệu ân cần sốt sắng, thậm chí còn hơi run rẩy.

"Ta chỉ muốn hát cho ngươi nghe, bởi vì ngươi thích nghe ta hát."

Sắc mặt trắng Hạ Trúc trắng như tuyết, đôi môi xinh đã không còn huyết sắc, nhưng giọng nói vẫn kiên định lạ thường.

"Được."

Đây là lần đầu tiên nam nhân đã từng hung ác này đỏ mắt. Hắn vẫn trầm tĩnh kiệm lời, gật đầu nói hai chữ với nữ hài sau lưng rồi lại tiếp tục bước về phía trước.

Thung lũng phủ sắc xanh trùng trùng điệp điệp, cây cối rậm rạp xanh tươi gào thét trong mưa to. Nam nhân cõng nữ hài chầm chậm tiến về phía trước, tiếng hát du dương của nữ hài vang vọng trong tiếng sấm giữa đất trời.

"Ta muốn bay đến nơi xa xôi ấy để tận mắt thấy thế giới này không lạnh lẽo đến vậy."

Thiên Đô cũng đang mưa to xối xả.

Mấy chục hán tử bưu hãn vạm vỡ dưới ô đen đứng ở cửa ra sân bay quốc tế mới xây ở Thiên Nam báo hiệu sự trở về của Tô Bình Nam.

"Nam ca vất vả rồi."

Lục Viễn khom người mở cửa xe Mercedes-Benz S350 chống đạn đậu ở làn đường chờ xe cho Tô Bình Nam: "Lệch múi giờ rõ là tra tấn người ta."

"Ừm."

Tô Bình Nam gật đầu. Trên đường đi hắn đều đang suy nghĩ bố cục của Cẩm Tú, lại thêm nguyên nhân lệch múi giờ, cho nên dù Tô Bình Nam cường hãn đến mấy cũng lộ vẻ mệt mỏi.

"Thông báo cho người phụ trách các bộ phận sáng mai đến văn phòng của ta báo cáo. À phải rồi, báo cho Định Bắc tối nay đến Minh Nguyệt Hồ tìm ta."

Tô Bình Nam sắp xếp lịch trình ngày mai với Văn Tiểu Địch, trong mấy ngày hắn đi có rất nhiều việc quan trọng cần hắn ra quyết định.

"Vâng."

Văn Tiểu Địch gật đầu, hiện tại nữ hài ngày càng lão luyện, bộ đồ công sở trắng tinh phối hợp với mái tóc dài càng tôn lên vẻ xinh đẹp vô song của nữ hài.

Tô Bình Nam dừng bước, suy nghĩ giây lát rồi nói: "Báo cho Quang Diệu sáng mai dẫn theo Lý Bản đi cùng luôn."

Văn Tiểu Địch nhanh chóng ghi lại, sau đó đưa sắp xếp trong mấy ngày nay được chuẩn bị sẵn cho Tô Bình Nam đã khom người lên xe: "Tô tổng, đây là ghi chép những việc chính trong mấy ngày qua và vài hợp đồng ngài cần phải xử lý ngay."

Khi Tô Bình Nam sắp đóng cửa xe, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.

"Nam ca, ta là Dương Thiên Lý."

Trong điện thoại, giọng nói của nam nhân lựa chọn buông đao kia chợt vang lên bên tai Tô Bình Nam sau nhiều ngày xa cách.

...

Sau này Dương Thiên Lý hồi tưởng lại trải nghiệm ngày hôm nay, hắn không thể nào nhớ nổi rốt cuộc mình đi ra ngoài khu bảo tồn như thế nào. Điều duy nhất hắn nhớ rõ là nữ hài sau lưng mình vẫn luôn ghé vào tai hắn cất tiếng hát trong trẻo mà yếu ớt.

Nữ hài vẫn luôn hát bài "Bài ca của Trương Tam", hát liên tục không ngừng. Trong tiếng hát theo cùng, nam nhân bất chấp gió mưa đi về phía trước không dừng không nghỉ.

Những năm tháng lang bạt giang hồ ở thời không kia giúp Tô Bình Nam hiểu được sức mạnh của tiền bạc, cũng nhìn thấu tình người ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay.

Cho nên từ sau khi sống lại, hắn đã hứa hẹn với các huynh đệ đi theo hắn ban đầu một điều.

Theo ta, ta sẽ cho các ngươi một đời phú quý.

Tô Bình Nam có tính cách kiệt ngạo, lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, nhưng trước giờ hắn là người đã nói ắt làm.

Hắn nói thế nào thì làm thế ấy. Khi Dương Thiên Lý đề nghị muốn ra đi, Tô Bình Nam luôn bình tĩnh hiếm khi mất kiểm soát.

Tô Bình Nam liều mạng kiếm tiền không phải vì hắn theo đuổi tiền tài, mà là do hắn coi trọng quyền thế mà tiền tài có thể mang đến cho hắn.

Từ xưa đến nay có quá nhiều tiền thì nhất định phải có thế, nếu không khối tài sản khổng lồ của ngươi trong mắt người khác chẳng khác gì trẻ con ba tuổi ôm hòn gạch vàng rêu rao khắp nơi, kết cục có thể đoán được.

Tập đoàn Cẩm Tú kinh doanh bá đạo, nhưng đối nhân xử thế hết sức hào phóng. Tô Bình Nam cần mẫn tạo ra một chuỗi lợi ích lấy tập đoàn Cẩm Tú làm trung tâm. Đây là một thế.

Bình Luận (0)
Comment