Cuối cùng Hạ Trúc vẫn đổ bệnh.
Tối qua khu bảo tồn thiên nhiên mưa tầm tã, gió lớn và mưa to rít gào suốt đêm.
Hạ Trúc đội mưa cứu ba cây quý sắp tuyệt chủng, đến đêm bắt đầu sốt cao, sau đó nôn ra máu trước ánh mắt hoảng sợ của Dương Thiên Lý.
Ban đầu chỉ nôn ra ít máu xen lẫn trong nước bọt, sau đó Hạ Trúc ho dữ dội, dịch thể trong miệng hoàn toàn biến thành màu đỏ au.
Dương Thiên Lý nổi điên.
Phải biết rằng bệnh viện cách chỗ bọn hắn gần nhất cũng phải sáu mươi cây số, mà bây giờ mưa to lầy lội làm cho xe không thể đi vào khu bảo tồn.
Cuộc điện thoại đầu tiên Dương Thiên Lý gọi cho tổ trưởng phụ trách tiểu đội của bọn hắn.
Cuộc gọi kết nối rất nhanh, đối phương nghe xong cũng rất lo lắng, tỏ ý sẽ lập tức xin chỉ thị của cấp trên, nhờ cấp trên phái xe đến đón hai người tới bệnh viện.
Nửa tiếng trôi qua, Dương Thiên Lý trực bên điện thoại mà lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt cực kỳ khó coi, khí tức hung ác ẩn sâu dưới đáy lòng đã lâu bắt đầu sôi trào.
Trong nửa tiếng này Hạ Trúc tỉnh lại một lần, chỉ mỉm cười với Dương Thiên Lý rồi lại ngủ mê man.
Dương Thiên Lý không nhịn được lại bấm cuộc gọi thứ hai.
Trong điện thoại, tổ trưởng bày tỏ khó khăn của mình: thứ nhất là hắn không có quyền điều động xe, thứ hai là hôm qua trời mưa to khiến đường xá ở khu bảo tồn trở nên lầy lội trơn trượt vô cùng, lái xe tiến vào rất nguy hiểm. Bởi vì đã xảy ra tai nạn xe cộ mấy lần, cho nên lãnh đạo khu bảo tồn cần phải mở họp mới có thể quyết định.
Dương Thiên Lý nổi giận, cười gằn: "Ý là nếu mở họp không quyết định được thì xe không đến đúng không?"
Giọng tổ trưởng đong đầy bất đắc dĩ: "Thiên Lý, cậu phải biết là nếu như xảy ra chuyện trên đường đi đón người thì bên trên phải chịu trách nhiệm, rất nhiều vấn đề cần mở họp, mọi người cùng ký tên thì sẽ không phiền phức như vậy."
"Đoán chừng bao lâu?"
Dương Thiên Lý nén giận hỏi.
Tổ trưởng trầm ngâm vài phút, Dương Thiên Lý nghe thấy tổ trưởng nói với người người bên cạnh vài câu, sau đó mới nói vào điện thoại: "Hôm nay đội trưởng Trương được cử tới lái xe, trong nhà có chút việc nên đến muộn, nhưng bây giờ đang trên đường đến rồi. Chờ hắn, tới chắc là cũng nhanh chóng có kết quả, dù sao mạng người là quan trọng."
Dương Thiên Lý cười gằn, giọng điệu hung ác: "Hay cho câu mạng người là quan trọng."
Dương Thiên Lý nói xong thì không nén được lửa giận trong lòng, đập mạnh điện thoại vỡ tan tành.
"Yên tâm đi, có ta ở đây ngươi sẽ không sao hết."
Dương Thiên Lý ngồi xuống, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của Hạ Trúc.
Nữ hài đang hôn mê sắc mặt trắng bệch như giấy, hơi thở yếu ớt. Nhưng điều duy nhất khiến Dương Thiên Lý yên tâm là dường như nàng đỡ ho hơn.
Ít nhất là mấy phút rồi hắn không nghe thấy tiếng ho xé phổi của nàng.
Hắn nhẹ nhàng dùng chăn bông cẩn thận quấn quanh cơ thể mềm mại của nữ hài, sau đó buộc sau lưng mình bằng một sợi dây.
"Ta cõng ngươi đi ra ngoài."
Ánh mắt Dương Thiên Lý lộ rõ vẻ hung ác đã lâu không thấy: "Cho dù phải bò ta cũng vừa bò vừa cõng ngươi ra ngoài."
Dương Thiên Lý nói dứt câu, không nhìn thấy hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt trôi xuống gò má nhợt nhạt của nữ hài.
...
Nơi ở của Dương Thiên Lý và Hạ Trúc cách cổng khu bảo tồn những mười ba kilomet đường núi.
Hôm qua mưa to xối xả làm cho đường núi vốn gập ghềnh nhấp nhô càng thêm trơn trượt lầy lội. Bởi vì Dương Thiên Lý đang cõng Hạ Trúc nên càng phải đi cẩn thận, tốc độ chậm như sên.
Bởi vì hôm qua trời mưa nên hơi lạnh.
Dương Thiên Lý sợ Hạ Trúc bị gió lùa nên bọc nữ hài kín mít, ngay cả đầu nàng cũng núp trong chăn dày.
Đường núi gập ghềnh nhấp nhô, khó giữ thăng bằng, Dương Thiên Lý nghiêng ngả lảo đảo nhưng kiên quyết giữ ổn định đến cùng, rất sợ lắc lư dữ quá sẽ làm cho bệnh tình của nữ hài sau lưng trở nên nghiêm trọng hơn.
Sau khi đi được bảy kilomet, một người luôn mạnh mẽ như Dương Thiên Lý cũng mệt mỏi, thở không ra hơi. Hắn cảm thấy phổi mình như bốc cháy. Đôi chân cường tráng ngày thường giờ đây run rẩy mất kiểm soát, nhưng nam nhân vẫn kiên định bước từng bước về phía trước, vĩnh viễn không dừng lại.
Nữ hài sau lưng không động đậy.
Nếu không phải Dương Thiên Lý dừng lại mấy lần để kiểm tra hơi thở của nàng, thì thậm chí hắn còn nghi ngờ chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra.
Trời tối sầm, mây đen nhanh chóng che khuất ánh nắng mặt trời.
Dương Thiên Lý ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng và điên cuồng.
Ở nơi này trời không mưa còn đỡ, một khi có mưa thì khả năng cao là mưa như trút nước. Với tình trạng suy yếu của Hạ Trúc lúc này, mưa to chẳng khác gì ông trời muốn lấy mạng người.
Nam nhân nhìn xuống chân núi vô số lần, hi vọng có bóng dáng một chiếc xe xuất hiện trong tầm mắt, nhưng lần nào kết quả cũng là trống không khiến Dương Thiên Lý thất vọng.
Nữ hài ho dữ dội, lại nôn ra máu, làm cho trái tim Dương Thiên Lý đau quặn thắt như bị một con dao đâm vào ngực.
Phúc đến thì ít mà họa đến thì nhiều.
Dương Thiên Lý cẩn thận lau máu trên mặt Hạ Trúc, bước đi nhanh hơn. Lúc này trời bắt đầu đổ mưa rào rào.
Dương Thiên Lý dừng bước, lau nước mưa lạnh lẽo trên mặt, sau đó yên lặng cởi áo mưa trên người mình che lên tấm chăn quấn quanh người Hạ Trúc.
Đây là điều may mắn duy nhất, từ nửa đêm hôm qua đến giờ Dương Thiên Lý vẫn chưa cởi chiếc áo mưa mặc lúc đi ra ngoài.
Hắn ra ngoài rất gấp, dưới áo mưa là cơ thể để trần. Sau khi nam nhân cởi áo mưa, hình xăm sau lưng hắn lần đầu tiên bại lộ trong khu bảo tồn.
Bởi vì hầu hết mọi người trong tiểu đội ở khu bảo tồn đều là sinh viên đến đây với hoài bão trong lòng giống như Hạ Trúc, cho nên vì Hạ Trúc, trước giờ Dương Thiên Lý chưa bao giờ muốn bại lộ hình xăm của mình.