Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Ngươi Lời To Rồi

Chương 479: Ngươi lời to rồi Chương 479: Ngươi lời to rồi

Sau khi Cố Thanh Vân nhận được cuộc gọi nhờ giúp đỡ của Tô Bình Nam, hắn vui vẻ cười không khép được mồm.

Đúng, chính là vui vẻ!

Hắn lời to rồi! Ai chẳng biết Tô Bình Nam đối nhân xử thế cực kỳ rõ ràng, khiến Tiểu Hồng Bào nợ ân tình ngươi chắc chắn là một vốn bốn lời.

Cố Thanh Vân đồng ý không chút do dự.

Ở tỉnh Nam hắn có một người bạn rất có thực lực, có thể nói là người này cực kỳ bội phục Tiểu Hồng Bào Thiên Nam, vẫn luôn muốn kết bạn với nhân vật truyền kỳ trong lời đồn này. Nhưng tiếc là Tô Bình Nam quá bận rộn, Cố Thanh Vân tìm rất nhiều cơ hội mà vẫn không thể thúc đẩy hai người gặp mặt. Lần này Tô Bình Nam nhờ giúp đỡ, hắn có thể nhận ân tình từ hai phía, chuyện tốt thế này biết đi đâu mà tìm?

Vì thế Cố Thanh Vân cực kỳ quan tâm, lập tức gọi điện cho bạn mình: "A Hải, một thuộc hạ của Tô Bình Nam gặp chuyện ở tỉnh Nam, ngươi giúp đỡ giải quyết đi, coi như ta nợ ngươi ân tình."

Điền Hải cũng là người bạn của Cố Thanh Vân ở tỉnh Nam lập tức đồng ý, chỉ hỏi một câu: "Cố ca, có phải qua lần này ta có thể hoành hành ở Thiên Nam đến Hải Châu không?"

Cố Thanh Vân phì cười.

Mặc dù người bạn này của hắn tính tình tùy tiện, nói chuyện đậm chất giang hồ, nhưng là con ông cháu cha thứ thiệt ở tỉnh Nam. Chỉ có điều từ nhỏ hắn rất bướng bỉnh, song làm việc rất đáng tin cậy.

"Ngươi lời to rồi, theo ta biết thì đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam mở lời nhờ ta giúp đỡ."

Đối phương thu lại giọng điệu đùa giỡn: "Ta hiểu rồi, ta sẽ dốc hết sức."

Chẳng cầu ân tình giúp đỡ Tô Bình Nam nặng bao nhiêu, Điền Hải biết Cố ca nói rất đúng, hắn lời to rồi.

...

Lưu Khải là nhân viên lâu năm trong tập đoàn Cẩm Tú, đi theo Tô Văn Văn từ hồi bắt đầu kinh doanh hạt thông, vì vậy hắn không lạ gì Dương Thiên Lý.

Nhưng hắn không ngờ nam nhân lầm lì hung ác kia sẽ thành ra thế này.

Nếu không quen thuộc với Dương Thiên Lý thì chưa chắc hắn có thể lập tức nhận ra nam nhân để trần thân trên, người dính đầy bùn đất, ngồi xổm ở chỗ thu phí của bệnh viện kia lại là Dương Thiên Lý.

Mưa to chưa tạnh, hai chiếc xe việt dã màu đen chạy vèo vào bệnh viện với tốc độ cực nhanh, làm bọt nước bắn lên tung tóe.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng bệnh viện, mấy nam nhân mặc vest đen cấp tốc xuống xe, đi vào trong bệnh viện tỉnh Nam.

Bởi vì mưa to nên đại sảnh tầng một của bệnh viện vốn luôn huyên náo giờ đây có vẻ trống trải.

Lưu Khải cầm một chiếc ví da ngơ ngác nhìn Dương Thiên Lý, gọi bằng giọng điệu không chắc chắn: "Thiên Lý ca?"

Dương Thiên Lý ngẩng đầu, nhận ra Lưu Khải. Hắn nhếch môi xem như chào hỏi.

Cảnh còn người mất, Dương Thiên Lý nhìn con rồng Hạ quốc thêu trên cổ áo vest của Lưu Khải, nét mặt thoáng ngẩn ngơ.

Hắn khổ từ nhỏ, nhưng không có khái niệm gì về tiền bạc, có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, một người ăn no cả nhà không đói.

Mặc dù sau này đi theo Nam ca cũng trải qua một thời gian khổ cực, nhưng có Nam ca chắn ở phía trước, mọi chuyện đều thuận nước đẩy thuyền chuyển biến tốt hơn.

Đột nhiên có tiền, hơn nữa còn có rất nhiều tiền, điều này khiến hắn hoảng sợ.

Sau khi nhận được khoản lợi nhuận đầu tiên, hắn bớt thời gian về nhà một lần. Nụ cười giả tạo của ba dượng khi biết hắn có tiền đồ và mái tóc bạc phơ của mẹ làm hắn bỗng cảm thấy tẻ nhạt. Hắn lén lút để lại cho mẹ phần lớn số tiền lợi nhuận mà Nam ca chia cho, sau đó không về nhà nữa.

Địa vị cũng có.

Rất nhiều người trước kia hắn ngưỡng mộ đều cực kỳ khách khí với hắn, sự nhiệt tình giả dối này khiến một người cô độc như hắn ngỡ ngàng luống cuống.

Dương Thiên Lý biết mình có bản lĩnh gì.

Trên thế giới có nhiều kẻ dám liều mạng, mình là cái thá gì chứ, tất cả là nhờ Nam ca coi trọng và tin tưởng mình.

Cho nên sau khi gặp Hạ Trúc - một nữ hài đặc biệt, nam nhân chưa biết yêu đương là gì lập tức rơi vào lưới tình.

Vì nữ hài này hắn đã rời xa người đại ca coi mình như em trai ruột, cũng rời xa hai huynh đệ chết sống có nhau.

Nhưng hắn biết mình nợ Nam ca, cho nên hắn lựa chọn trả lại tất cả mọi thứ.

"Xong rồi giám đốc Dương."

Xưng hô đã lâu không nghe thấy khiến Dương Thiên Lý đang ngơ ngác bỗng hoàn hồn.

Lưu Khải cung kính đưa hóa đơn và ví da trong tay cho Dương Thiên Lý bằng hai tay.

"Ta đi vội nên chỉ mang theo ít tiền mặt, không đủ thì lát nữa ta bảo cấp dưới mang đến đây."

Mấy người tài xế Vương, bác sĩ Lưu và Tất Doanh Doanh thu lệ phí đứng ở bên cạnh, ánh mắt nhìn Dương Thiên Lý đều thay đổi.

Lúc nãy Dương Thiên Lý không chú ý, nhưng mấy người kia đều thấy rõ cả quá trình.

Mấy hán tử áo đen đi vào lập tức hỏi Tất Doanh Doanh tình hình, sau đó dứt khoát giao tiền vô cùng thoải mái, cũng không trao đổi với Dương Thiên Lý đang thất thần, cứ thế thanh toán sòng phẳng.

Lúc hán tử lấy tiền không tránh mấy người bọn hắn, cho nên bọn hắn đều nhìn thấy mấy tờ tiền còn lại trong ví da.

Ở thời đại này, đối với những người lương mấy trăm tệ như bọn hắn mà nói, một chiếc ví to đầy tờ một trăm tệ có sức đả kích cỡ nào khỏi cần nói cũng biết.

Tất Doanh Doanh trẻ tuổi nhất, đang ở độ tuổi ảo tưởng về tình yêu. Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nàng bắt đầu suy nghĩ viển vông, ánh mắt lấp lánh như sao trời. E là không có ai ngờ rằng trong đầu thiếu nữ ngơ ngác kia đã vẽ ra câu chuyện công tử nhà giàu bỏ trốn vì tình yêu.

Sau khi nộp tiền, hiệu suất của bệnh viện lập tức tăng vọt, chỉ một lát sau Hạ Trúc đang hôn mê được đưa vào phòng ICU, nhịp thở cũng ổn định.

Bình Luận (0)
Comment