Dương Thiên Lý và mấy chục hán tử mặc vest đen lên lầu bận việc, tài xế Vương ở lại ngẩn người cầm một xấp tiền dày trong tay.
Lão Vương chất phác nhiệt tình không hiểu sao mình chỉ đưa cho Tiểu Dương luôn kín tiếng năm mươi ba tệ, vậy mà mười mấy phút sau đã biến thành một xấp dày thế này.
"Lão Vương, đây là hồi báo cho lòng tốt của ngươi."
Bác sĩ Lưu đã chứng kiến nhiều cảnh đời, biết đối phương thật lòng cảm ơn nên khuyên nhủ: "Cầm đi, trên đường ngươi liều mạng như thế, xứng đáng nhận số tiền này."
Vừa nhớ lại cảm giác kích thích khi xe chạy như gió lốc giữa trời mưa to, bác sĩ Lưu lập tức tái mét mặt mày.
Trong lúc mấy người đang ngẩn ngơ, lại có thêm hai chiếc ô tô dừng lại trước của phòng cấp cứu. Tất Doanh Doanh biết những người xuống xe lần này, đó là ông chủ Ngô và nhóm y tế của hắn thuộc bệnh viện số 1 tỉnh Nam.
Sau đó, tiểu cô nương trông thấy chủ nhiệm Liễu khoa cấp cứu vội vàng đi ra nghênh đón, gương mặt nghiêm túc trong ngày thường treo nụ cười nịnh nọt.
Bình thường ông chủ Ngô ít nói ít cười, là một người trung niên cao ráo. Thấy chủ nhiệm Liễu chạy ra đón, hắn nói ngay: "Có một bệnh nhân tên là Hạ Trúc, ai nhận ca này thì đưa báo cáo kiểm tra cho ta, đồng thời nói cho ta biết ghi chép chẩn bệnh."
"Vâng, ta lập tức làm ngay."
Ở bệnh viện, kỹ thuật tốt và lý lịch cao có thể đè ép tất cả, thậm chí chủ nhiệm Liễu không hỏi tại sao, chỉ thầm tặc luỡi.
Ông chủ Ngô mới thực hiện mấy ca phẫu thuật lớn, cô Hạ Trúc này có lai lịch đáng gờm thật đấy, vậy mà lại có thể khiến vị đại thần này từ bỏ kỳ nghỉ khó khăn lắm mới có, đội mưa đến đây.
Người có lai lịch đáng gờm không phải Hạ Trúc, mà là ông chủ Trịnh và Điền Hải.
Hai người đều quan tâm đến chuyện này.
Thật ra ông chủ Ngô mang vẻ mặt nghiêm túc cũng hoang mang không biết Hạ Trúc là ai.
Trong mười phút ngắn ngủi hắn nhận được ba cuộc điện thoại, giọng ai cũng cực kỳ nghiêm túc.
Một cuộc điện thoại là của ông chủ Trịnh - người tài giỏi nhất khoa tim mạch, cực kỳ nổi tiếng ở Thiên Nam và khắp cả nước trong mấy năm gần đây. Hai cuộc điện thoại khác là của viện trưởng tỉnh Nam và nhân vật số một cục Quản lý môi trường y tế tỉnh Nam.
"Ngươi là người nhà của Hạ Trúc sao? Ta cần biết triệu chứng phát bệnh và phương pháp điều trị trước kia của bệnh nhân."
Nụ cười trên gương mặt ông chủ Ngô khiến tiểu cô nương Tất Doanh Doanh đã quen với vẻ mặt nghiêm túc của hắn cảm thấy xoắn xuýt.
Lão Vương bối rối xua tay, chỉ vào Dương Thiên Lý đang tập tễnh xuống tầng: "Kia là bạn trai của Hạ Trúc."
Tuy ông chủ Ngô có y thuật cao minh, nhưng cực kỳ hám danh lợi. Hắn khẽ nhíu mày nhìn dáng vẻ của Dương Thiên Lý.
Đối phương rất trẻ, khoác bừa một chiếc áo vest đen không phải của mình, trên quần dính bùn đất trông rất nhếch nhác, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống nhân vật có thể huy động mạng lưới quan hệ như vậy.
Hắn đang định lên tiếng thì ở cửa phòng cấp cứu của bệnh viện có một người trẻ tuổi ăn mặc diêm dúa đẩy cửa đi vào, vừa vào trong đã gân cổ nói oang oang: "Ai là Dương Thiên Lý huynh đệ?"
Tặng ân tình thì phải tặng toàn bộ, Điền Hải hiểu sâu sắc điều này nên hắn cũng chạy tới bệnh viện.
...
Ông chủ Ngô ở Hải Nam thường tiếp xúc với người có cấp bậc rất cao, hơn nữa hắn theo chủ nghĩa thực dụng, dĩ nhiên quen biết người trẻ tuổi vào cửa này.
Điền Hải được xưng tụng là Điền đại công tử thủ đoạn thông thiên của Hải Nam.
“Ta là Dương Thiên Lý.”
Dương Thiên Lý biết đối phương nhất định là người Nam ca tìm tới, cảm giác ỷ lại quen thuộc đã mất từ lâu tràn ngập trong trái tim hắn.
Cảm giác này rất thoải mái, giống như trước đây.
Có Tô Bình Nam ở đây, hắn chỉ cần phụ trách làm việc, vĩnh viễn không cần lo lắng những thứ khác.
Bởi vì tất cả các vấn đề khó khăn sẽ được người chắn phía trước giải quyết, không bao giờ đến lượt hắn quan tâm.
Điền Hải có thể bộc lộ tài năng ở Hải Nam thì dĩ nhiên hắn không đơn giản như bề ngoài, tuy rằng người này trông có vẻ tùy tiện, nhưng tâm tư kín đáo, làm việc có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ.
Điền Hải đưa tay bắt tay Dương Thiên Lý trước, nhiệt tình giống như huynh đệ nhiều năm không gặp mặt, thậm chí còn thân thiết cho Dương Thiên Lý một cái ôm thật chặt.
Về phần bùn đất trên người Dương Thiên Lý, Điền Hải không để ý chút nào. Phong cách cư xử này làm cho người ta cảm giác như gió xuân, ngay cả cái kình địch kiêu ngạo của hắn cũng không chán ghét nổi. Ông chủ Ngô hiểu được, nam nhân khiêm tốn này là chính chủ. Người có thể làm cho Điền Hải có thái độ này không nhiều lắm, ông chủ Ngô biết vị Điền đại công tử này kiêu ngạo như thế nào.
Thấy mình đã không giúp được gì, lão Vương và bác sĩ Lưu tạm biệt đám người Dương Thiên Lý. Hai người không đề cập tới quyết định của khu bảo tồn, lúc này đề cập đến làm chi?
Trước kia Dương Thiên Lý trông có vẻ trầm mặc ít nói nhưng lại có lai lịch lớn như thế, bây giờ nói ra chỉ sợ càng làm cho người ta chê cười.
Đối với việc Dương Thiên Lý và Hạ Trúc đi thâm sơn cùng cốc chịu khổ, hai người đều muốn chửi thề, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể lý giải là người trẻ tuổi theo đuổi lý tưởng.
Lúc chia tay, Dương Thiên Lý lại trịnh trọng cảm ơn một lần nữa: "Thiên Lý nhớ kỹ, ngày sau sẽ cảm ơn hai vị." Sau đó Điền Hải đã đồng hành cùng hắn trong suốt quá trình, tin tức này khiến viện trưởng Lý hoảng hốt.
Ở Hải Nam, Điền Thiên Thủ vô cùng hùng mạnh, hắn gần như là độc tôn ở Hải Nam. Đại công tử Điền gia mạnh vì gạo bạo vì tiền, lại vô cùng thông minh. Người ta đồn rằng thậm chí Điền công tử có thể ảnh hưởng đến lão đầu tử ở một số phương diện.
Ban đầu viện trưởng Lý chỉ gọi điện thoại cho ông chủ Ngô, nhưng thấy Điền công tử làm việc như thế, hắn cũng ngồi không yên.