Ánh mắt Điền Hải rất tinh, bên dưới vẻ ngoài tùy tiện là một sự tinh ý vô song. Thông qua cuộc nói chuyện của Dương Thiên Lý và viện trưởng Lý, hắn mau chóng cảm giác được tính cách của Dương Thiên Lý.
Đây là loại người thường ngày trầm mặc ít nói nhưng lực chấp hành rất mạnh. Ánh mắt lơ đãng đảo qua vết sẹo trên người Dương Thiên Lý, trong đầu Điền Hải đã định nghĩa vị trí của Dương Thiên Lý ở tập đoàn Cẩm Tú.
Sau khi hiểu được vị trí của Dương Thiên Lý, sự nhiệt tình của Điền Hải vẫn không thay đổi, bởi vì hắn đã nghiên cứu về Tô Bình Nam.
Trình độ kinh doanh của Tô Bình Nam kinh tài tuyệt diễm, ánh mắt độc đáo, cơ cấu cũng lớn, điều này làm cho người có nội tâm luôn kiêu ngạo như Điền Hải cực kỳ hâm mộ. Lại nhìn thủ đoạn làm việc của Tô Bình Nam, bố cục cực kỳ kín kẽ, một người kiêu ngạo như vậy lại vì nam nhân đầy bùn đất này mà nhờ vả người khác đến hỗ trợ, làm sao hắn có thể không coi trọng cho được.
Không thể không nói Điền Hải quả thật biết làm người, không chỉ vội chạy trước chạy sau, mà trước khi đi hắn còn cố ý nói vài câu trước mặt viện trưởng Lý.
"Huynh đệ, số điện thoại của ta để lại cho ngươi, ở Hải Nam chỉ cần là việc ta có thể làm được thì ngươi cứ mở miệng, huynh đệ ta gọi là đến."
Viện trưởng Lý nhìn Dương Thiên Lý thật lâu, lòng hiếu kỳ xem chừng muốn đè nén cũng không được.
Hắn biết Điền Hải này trông có vẻ tùy tiện, thật ra tâm tư cực kỳ thâm trầm, hắn có thể nói ra câu nói này ở trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn người này không đơn giản.
Trình độ chữa bệnh có đủ để làm viện trưởng hay không thì không rõ, nhưng nhất định cách đối nhân xử thế của viện trưởng Lý cực kỳ tinh tường.
“Mạng người lớn hơn trời mà, chuyện của Tiểu Dương ta đích thân quan tâm."
Có câu nói này của viện trưởng Lý, thái độ và dịch vụ của bệnh viện lập tức được nâng lên một tầm cao mới.
Viện trưởng Lý đi rồi, dù sao cũng là viện trưởng, có một số việc không thể làm quá mức rõ ràng. Nhưng hắn ghi nhớ trong lòng chuyện của Dương Thiên Lý.
…
Dương Thiên Lý tiễn Điền Hải và viện trưởng Lý xong, từ chối yêu cầu giúp hắn chữa trị mắt cá chân, ánh mắt ngơ ngác nhìn Hạ Trúc đang nằm hôn mê trong ICU, nhất thời suy nghĩ cực kỳ rối loạn.
"Hồng trần thế tục, nhân tình ấm lạnh, buông đao xuống thì chúng ta chính là chó."
Lời nói của Tô Bình Nam vang lên trong đầu Dương Thiên Lý.
Vào ICU được bốn tiếng thì Hạ Trúc tỉnh lại. Nàng bị đau nên tỉnh dậy.
Lần đầu tiên Hạ Trúc hiểu được ý nghĩa chân chính của hai chữ “đau đớn”.
Nữ tử cảm thấy toàn bộ nội tạng của mình giống như đang bị thiêu cháy, toàn thân từ trên xuống dưới cắm đầy ống, dường như ngoại trừ đầu ra không có chỗ nào có thể tự do cử động.
Trong phòng im lặng đáng sợ.
Trong phòng bệnh ICU tất cả đều là màu trắng, bao gồm cả dụng cụ, thảm cũng không ngoại lệ, phối hợp với sự yên tĩnh tràn ngập không khí tuyệt vọng, tất cả làm cho Hạ Trúc vốn vui vẻ lạc quan cảm thấy một hơi thở chết chóc.
Nữ tử liều mạng ngẩng đầu lên tìm kiếm nam nhân của mình.
”Khát nước không? Ngươi có thể ăn một số thức ăn lỏng.”
Y tá đã phát hiện ra tình trạng của nàng, bác sĩ đến rất nhanh.
Hạ Trúc há miệng nói lại phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, điều này làm cho nữ tử kinh hoảng, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng Dương Thiên Lý.
"Hắn đang ngủ, ta đã cho hắn ngủ yên ổn.”
Ông chủ Ngô nhìn Hạ Trúc đang kinh hoảng, cười nói: "Ngươi vừa dùng thuốc, cổ họng không thoải mái là chuyện bình thường.”
Tâm tình Hạ Trúc hơi ổn định, lời nói tiếp theo của bác sĩ làm cho trong lòng nàng có dự cảm không ổn: "Các ngươi chưa kết hôn đúng không, có một số phẫu thuật cần xác nhận một chút, cho nên hắn không thể thay cha mẹ ngươi ký tên, cái này cần ngươi xác nhận.”
Ông chủ Ngô không nói thật.
Dựa trên kinh nghiệm của mình cũng như kết quả xét nghiệm bệnh lý được thực hiện, kết quả bóng mờ trong dạ dày của nữ tử có thể không quá tốt, vì vậy hắn cần kiểm tra thêm.
…
Tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Tô Bình Nam muốn biết kết quả kiểm tra của Hạ Trúc trước Dương Thiên Lý. Hắn sửng sốt xác nhận lại một lần nữa mới cúp điện thoại.
"Hội nghị rút ngắn xuống còn bốn giờ, ta muốn đi Hải Nam một chuyến.”
Giọng Tô Bình Nam bình tĩnh, hắn quyết định gặp nữ tử có thể khiến Dương Thiên Lý buông bỏ tất cả.
“Vâng.”
Văn Tiểu Địch đáp lại, lúc xoay người ra cửa, Tô Bình Nam gọi nàng lại: "Thông báo cho Quách Quang Diệu và Tô Văn Văn, bảo bọn hắn chạy tới Thiên Đô trong hai ngày tới.”
Hắn hiểu Dương Thiên Lý.
Nam nhân này rất cố chấp, e là không thể buông bỏ.
...
Hai tiếng rưỡi sau khi Tô Bình Nam biết kết quả, Hạ Trúc biết bệnh tình của mình.
Hạ Trúc bình tĩnh hơn nam nhân đang đau khổ kia.
Nàng bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Hạ Trúc cầm bàn tay to của nam nhân đang vuốt ve tóc mình, nàng mỉm cười: "Không sao đâu, ta không sợ ra đi sớm, chỉ là hơi luyến tiếc ngươi.”
Câu nói này của nữ tử khiến Dương Thiên Lý chưa từng khóc lệ rơi đầy mặt.
Hạ Trúc nhìn nam nhân khóc giống như đứa trẻ, thở dài nhắm mắt lại. Những giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt của nữ tử nhanh chóng chảy xuống má.
Thời gian sống sau phẫu thuật ung thư dạ dày rất lâu, thậm chí nhiều nhất có thể sống tới năm năm, nhưng khối u của Hạ Trúc đã bắt đầu lan rộng rất mạnh, cho nên thời gian ông chủ Ngô đưa ra là một năm sau khi phẫu thuật.
Ông chủ Ngô đưa ra hai phương án của mình.
Phương án đầu tiên là phẫu thuật trị liệu, do ông chủ Ngô tự mình ra tay.
Cắt bỏ toàn bộ lá lách và dạ dày, tiến hành xạ trị cùng một lúc, nếu sau khi phẫu thuật được tĩnh dưỡng tốt thì có thể sống đến hai năm hoặc thậm chí năm năm.
Phương án thứ hai là điều trị thận trọng.
Thông qua điều trị Đông y có thể sống trong sáu tháng đến một năm hoặc lâu hơn.
Đối với hai phương án, ông chủ Ngô kiến nghị chọn phương án đầu tiên. Hắn không nói đến chi phí bởi vì hắn biết bạn bè của Điền Hải sẽ không thiếu tiền, đây đã là bệnh viện có thể cung cấp phương án điều trị tốt nhất ở Hải Nam.