Tô Bình Nam đoán được, Hạ Trúc cũng đoán được.
Vì vậy nữ tử tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt và bình tĩnh trước bệnh tật của mình.
Giường thứ ba cách vách là một vị lão nhân từng trải qua cuộc sống huy hoàng, đêm đó tinh thần đã tan rã, không ngừng khóc lóc, nguyền rủa tất cả mọi người, dường như tất cả dáng vẻ khủng bố ngày xưa không còn sót lại chút gì trước bờ sinh tử.
Hạ Trúc đang trong giai đoạn dưỡng bệnh an ủi lão nhân, khi biết lão nhân thích Lý Hương Lan, nữ tử gắng gượng tinh thần mệt mỏi hát bài Dạ Lai Hương nổi tiếng kia.
Giọng hát du dương của nữ tử phiêu đãng trong phòng ICU, mang đến một chút sinh khí cho phòng bệnh tử khí nặng nề. Mặc dù cuối cùng lão nhân vẫn không qua khỏi nhưng rõ ràng lúc chết khuôn mặt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
…
Ngày hôm sau, Hạ Trúc đưa ra một yêu cầu đối với Dương Thiên Lý: xuất viện.
"Ta muốn lúc chết có tôn nghiêm.”
Hạ Trúc không muốn cả người cắm đầy dụng cụ, bị tia xạ trị làm rụng sạch tóc, cuối cùng vẫn kéo dài hơi tàn rồi chết, chuyện đó làm cho nàng thấy vô cùng lạnh lẽo.
Đây là lần đầu tiên nam nhân cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, cho dù Hạ Trúc đưa ra lý do gì thì Dương Thiên Lý cũng chỉ im lặng lắc đầu.
Dương Thiên Lý hiểu, nhưng hắn không làm được.
Cô gái cằn nhằn liên miên rồi ngủ say.
Sau khi nghe mục đích Tô Bình Nam đến nhà, lượng tin tức lớn đến mức khiến cha mẹ Hạ Trúc đều ngây dại, trong phút chốc không kịp phản ứng.
Khí thế của người đến rất mạnh, cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có khí tức của người quyền cao chức trọng, cho nên hắn tuyệt đối không phải là kẻ lừa đảo, chút tầm nhìn này Hạ Văn Hải vẫn có, cho nên hai vị lão nhân lập tức tin tưởng lý do của Tô Bình Nam.
Mẹ của Hạ Trúc đã bắt đầu khóc.
Hạ phụ cố nén bi thương, một tay ôm lấy vợ, vừa nhỏ giọng an ủi vừa xin lỗi: "Xin lỗi, tin tức này quá đột ngột, chúng ta cần phải bình tĩnh một chút.”
Tô Bình Nam gật đầu, từ vài lời ngắn ngủi của Hạ phụ có thể nhìn ra giáo dục của gia đình này cực tốt, trình độ văn hóa rất cao.
"Ta sẽ cho người sắp xếp tất cả những việc liên quan tới chuyến đi Hải Nam, chuyện ta nói xin hai vị cân nhắc một chút.”
Tô Bình Nam lấy thân phận ca ca Dương Thiên Lý đến nhà trao đổi với hai vị lão nhân tất cả mọi việc, lúc về còn cố ý để lại danh thiếp của mình.
Rõ ràng Hạ Văn Hải đã từng nghe tiếng tăm Tô Bình Nam, tuy rằng hắn cảm thấy kỳ lạ sao con gái lại quen biết đại nhân vật này, nhưng bệnh tình của con gái khiến hắn không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức thu dọn hành lý.
Tô Bình Nam ra cửa, nhìn thấy tên ma men kia mang vẻ mặt lấy lòng nhìn mấy người bọn hắn, bèn gật đầu rồi mới dẫn theo mấy người Tô Văn Văn xoay người rời đi.
Binh Tử cảm thấy đây là một vinh dự.
Vui buồn của con người không giống nhau.
Tô Bình Nam đến làm cho hai vị lão nhân đau thương vô cùng, nhưng mà trong mắt Binh Tử uống rượu ngây ngô sống qua ngày cũng chỉ là câu chuyện ngày sau hắn uống rượu kể lại mà thôi.
…
Hạ Trúc ngủ một giấc nặng nề.
Nàng tỉnh lại, mở mắt ra, không nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Dương Thiên Lý như thường lệ.
Ngồi ở vị trí của Dương Thiên Lý là một người xa lạ.
Một nam nhân có mái tóc ngắn, mặc một bộ vest màu xanh nhạt.
"Dậy rồi à?”
Nam nhân mỉm cười, giọng rất khách sáo.
"Vâng.”
Hạ Trúc gật đầu.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ người xa lạ này là bạn bè thân thiết của bệnh nhân giường bên cạnh, mệt mỏi cho nên ngồi nghỉ ngơi ở đây mà thôi.
"Ta đã hỏi bác sĩ, nói ngươi có thể tán gẫu vài câu, không ảnh hưởng đến ngươi.”
Nam nhân nói.
"Được rồi. Ngươi muốn nói về cái gì?”
Tuy Hạ Trúc cảm thấy nam nhân này thật kỳ lạ nhưng trước giờ nàng vẫn được giáo dục tốt nên nàng vẫn gật đầu, thậm chí nữ tử còn cố ý sửa sang lại mái tóc ngắn hơi rối vì ngủ.
"Hổ thích ăn thịt cho nên trời sinh nó nên săn bắt để nuôi sống bản thân. Thỏ thì thích củ cải. Đây là hai loài do thiên tính quyết định, nhưng thỏ nghĩ rằng con hổ không đúng, nghĩ rằng lối sống của con hổ là sai, ngươi nói xem con thỏ này có buồn cười hay không?”
Nam nhân mở miệng, giọng bình tĩnh lạnh nhạt kể một câu chuyện rất kỳ lạ.
Hạ Trúc mờ mịt.
Nam nhân tiếp tục nói: "Bắt đầu từ khi có cuộc sống, thiên nhiên chính là dạng cá lớn nuốt cá bé, chưa bao giờ công bằng. Thỏ nghĩ rằng con hổ không đúng, nhưng từ một góc độ khác, cà rốt trong miệng thỏ sao cho rằng việc thỏ làm là đúng?”
Hạ Trúc rất thông minh.
Nàng hiểu nam nhân này đang nhắm về phía mình, hơn nữa nhất định có liên quan đến Dương Thiên Lý... Hơi cố sức đem thân thể của mình tựa vào đầu giường, Hạ Trúc suy nghĩ một chút mới nói: "So sánh này của người hơi không ra gì, nhưng ta hiểu ý của ngươi.”
Trên mặt nam nhân không có một chút ngượng ngùng, ngược lại còn đồng ý gật đầu: "Ta là người không có văn hóa nên nghĩ cái gì nói cái đó, mời ngươi nói.”
"Mỗi người là một cá thể, giá trị quan xác định những gì bọn hắn theo đuổi khác nhau, huống chi..."
Nữ tử với gò má nhợt nhạt lộ ra một nụ cười hạnh phúc: "Thỏ và hổ không thể yêu nhau, chúng ta là con người.”
Nam nhân từ chối đưa ra bình luận mà là chuyển đề tài: "Ta nghe nói Hạ tiểu thư rất thích bảo vệ những động thực vật có nguy cơ bị tuyệt chủng?”
Hạ Trúc gật đầu.
"Chọn lọc tự nhiên.”
Trong giọng điệu bình thản của nam nhân ẩn chứa một sự lạnh lùng: "Có nguy cơ tuyệt chủng là bởi vì bọn chúng đã bị thế giới này đào thải. Làm như vậy ta nghĩ không có ý nghĩa gì.”
Hai người nói chuyện ngắn ngủi vài câu đã khiến Hạ Trúc cực kỳ chấn động, tuy rằng giọng điệu nam nhân dịu dàng, nhưng trong lòng nữ tử đã định nghĩa nam nhân.
Rất có tính công kích.