Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Nếu Bỏ Lỡ Ta Sẽ Hối Hận

Chương 484: Nếu bỏ lỡ ta sẽ hối hận Chương 484: Nếu bỏ lỡ ta sẽ hối hận

Nhìn nữ tử suy nghĩ, nam nhân mỉm cười: "Nghe Thiên Lý nói rằng ngươi sẽ từ bỏ điều trị?"

Hạ Trúc gật đầu.

Nam nhân lắc đầu: "Đối với một người mà nói, sinh mệnh mới là thứ quý giá nhất. Ngay cả hoa hoa cỏ cỏ ngươi cũng không đành lòng để chúng mất đi sinh mệnh, vậy mà lại coi thường sinh mệnh của mình như thế ư? Cái gọi là tôn nghiêm của ngươi, theo ta thấy chỉ là một sự yếu đuối.”

Nói xong nam nhân đứng dậy: "Chuyện truyền cảm hứng xúc động chắc ngươi hiểu nhiều hơn ta, ta cũng lười nói, nhưng ta cho rằng trải qua khổ cực chưa chắc không thể nhân định thắng thiên.”

Nam nhân nói chuyện với ánh mắt ngạo nghễ phóng khoáng, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng và điềm đạm vừa rồi: "Huống chi ta sẽ giúp ngươi, ngươi lựa chọn như thế nào thì tự quyết định đi.”

Nam nhân đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài, trước cửa có hai thanh niên lập tức nghênh đón.

Nhìn hai gương mặt quen thuộc cùng dấu hiệu con rồng Hạ quốc từng khiến nữ tử sợ hãi, hình ảnh đêm mưa uống rượu lần lượt hiện ra, trong đầu Hạ Trúc giống như lướt qua một tia chớp.

Cuối cùng nàng cũng biết nam nhân này là ai.

Tiểu Hồng Bào của Thiên Đô, Tô Bình Nam.

Hạ Trúc biết Tô Bình Nam, nhưng vẫn không biết rõ lắm.

Hạ Trúc là một sinh viên đại học, vẫn có rất nhiều điều trong xã hội nàng chưa hiểu, sự hiểu biết của nàng về Tô Bình Nam chỉ giới hạn ở những gì Binh Tử ở đầu hẻm uống rượu khoe khoang hàng ngày.

Cho nên trong suy nghĩ của Hạ Trúc, Tiểu Hồng Bào tiếng tăm lừng lẫy kia chính là một tên thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, cái gọi là tình nghĩa vô giá bất quá cũng chỉ là thủ đoạn lung lạc lòng người của hắn mà thôi.

Chính vì thế, đêm mưa đó Hạ Trúc mới lo lắng cho sự an toàn của Dương Thiên Lý như vậy.

Cho đến bây giờ nam nhân chưa từng đề cập đến chuyện đó.

Dương Thiên Lý đối xử với Hạ Trúc rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ nhắc tới ba chữ Tô Bình Nam trước mặt nữ tử. Hạ Trúc rất thông minh, biết ba chữ kia đối với nam nhân của mình rất có ý nghĩa thế nào, cho nên nàng cũng chưa bao giờ hỏi tới.

Cho đến hôm nay, Tô Bình Nam trò chuyện với nàng nửa ngày, Hạ Trúc mới có một sự hiểu biết sơ bộ về nam nhân trong lời đồn này.

Hắn có tính công kích rất mạnh mẽ, hào khí bức người.

"Đại ca đã nói gì với ngươi?”

Vẻ mặt Dương Thiên Lý tỏ ra khẩn trương và quan tâm.

"Hắn nói nhân định thắng thiên, ta không nên bỏ cuộc.”

Hạ Trúc nhìn nam nhân của mình mỉm cười: "Đại ca ngươi thật sự là hào khí bức người.”

“Đại ca nói ngươi có thể làm được thì nhất định là không thành vấn đề.”

Nghe giọng Dương Thiên Lý chắc chắn và ánh mắt khác xưa, một lần nữa Hạ Trúc lại nhìn thẳng vào vị trí của Tô Bình Nam trong lòng nam nhân của mình.

"Ngươi có hối hận không?”

Hạ Trúc hỏi rất mơ hồ, nhưng Dương Thiên Lý biết nữ tử đang nói về điều gì. "Không.”

Dương Thiên Lý trả lời rất cương quyết.

"Nhưng ta hối hận.”

Nữ tử nói một câu rất kỳ lạ: "Một con hổ không nên sống cuộc đời của một con thỏ, bởi vì rốt cuộc thì xã hội vẫn rất tàn khốc.”

Hạ Trúc không phải là kẻ ngốc.

Những loại thuốc nhập khẩu đắt tiền cùng với quá nhiều y tá và bác sĩ của Ân Lặc không phải là thứ mà Dương Thiên Lý có thể làm được. Người khác không thể giúp đỡ mà không có lý do, câu trả lời không phải đã rõ ràng rồi sao.

Cha mẹ Hạ Trúc đến muộn hơn Tô Bình Nam hai tiếng rưỡi, chạy tới bệnh viện nhìn thấy tình trạng của con gái, hai vị lão nhân lập tức đứng không vững.

Nhất là Hạ mẫu, hai chân mềm nhũn, nếu như không có Hạ phụ nhanh tay đỡ lại thì Hạ mẫu đã ngã xuống đất rồi. Mặc dù biết nam nhân đến nhà thăm hỏi sẽ không lừa gạt mình, nhưng trong nội tâm hai vị lão nhân luôn hy vọng gặp được may mắn, mãi đến bây giờ bọn hắn mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

"Mẹ ơi, ta nhớ ngươi lắm.”

Nữ tử cười khiến Hạ mẫu khóc như mưa.

Tô Bình Nam đến tỉnh Nam rồi sao?

Biết được tin này, tầm quan trọng của Dương Thiên Lý đối với Điền Hải đã nâng lên một tầm cao mới.

Tập đoàn Cẩm Tú là một kỳ tích trong mắt Điền Hải, Điền Hải cực kỳ khâm phục chuyện của tập đoàn Cẩm Tú ở Cảng thành.

Bản thân Điền Hải có kinh doanh ở Cảng Thành, hắn là một trong số ít những người làm ăn có thể kiếm tiền từ người dân Cảng thành trong thời đại này.

Điền Hải biết Tô Bình Nam qua lời kể của một nữ minh tinh từ Cảng thành đến đại lục phát triển sự nghiệp.

Sau khi nghe nữ minh tinh dùng giọng điệu sợ hãi kể lại sự mạnh mẽ của Tô Bình Nam ở Cảng thành, Điền Hải cảm thấy rất hứng thú.

Điền Hải đã quen thấy sự ngạo mạn của người Cảng thành khi đầu tư ở đại lục, cho nên khi Điền Hải nghe xong lời kể của nữ minh tinh, hắn cảm thấy vui vẻ tràn trề, đêm đó phá lệ uống thêm vài ly. Quan hệ của hắn rất rộng, sau đó hắn đã hỏi thăm, biết được người này thật sự rất tài giỏi, vì thế Điền Hải động lòng muốn kết giao quan hệ.

Cũng giống như ông chủ Ngưu tự xưng là Tô lão ngũ kia, Điền Hải thích kết giao với những người bạn mạnh mẽ. Trong mắt hắn, hành động của Tô Bình Nam cực kỳ hợp gu của hắn.

Hợp gu thì kết giao bạn bè, đơn giản như vậy thôi.

"Buổi tối ta sẽ tiếp đãi một người bạn, ta sẽ không đi tới chỗ Vương tổng.”

Nghe câu nói của Điền Hải lúc gọi điện thoại, người bạn gái ba năm của Điền Hải là Trần Lan kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, lần đầu tiên nàng thấy bạn trai của mình lại vì chuyện khác mà từ bỏ chuyện làm ăn.

Bạn trai mình đã tốn không ít công sức và thời gian chỗ Vương tổng ở Cảng thành, vậy mà thời khắc mấu chốt như vậy hắn lại không đi. Với mức độ cạnh tranh trong danh sách Vương tổng, việc làm ăn này rất có thể sẽ rơi vào tay nhà khác.

"Nhưng mà…”

Trần Lan há miệng muốn khuyên một chút thì bị ánh mắt sắc bén của Điền Hải trợn cho im lặng.

"Có rất nhiều cơ hội để kiếm tiền, nhưng có rất ít cơ hội để có được một người bạn thực sự.”

Điền Hải lắc lắc ngón tay với nữ nhân: “Người này sẽ không ở tỉnh Nam quá lâu, nếu bỏ lỡ ta sẽ hối hận.”

Bình Luận (0)
Comment