Trần Lan không nói lời nào, lòng hiếu kỳ lại lập tức bùng nổ: “Là công tử của Thịnh Kinh sao?”
Nữ nhân hỏi.
"Cái rắm!”
Điền Hải mắng một câu thô lỗ. Hắn chưa bao giờ quan tâm tới bọn phú nhị đại dưới chân thiên tử, nghĩ rằng những người đó kiếm được chút tiền nhờ quan hệ, thật mất mặt.
"Vậy đó là ai?”
Trần Lan cũng không thèm để ý Điền Hải đang mắng mỏ, ngược lại càng tò mò hơn.
"Một nhân vật lớn.”
Điền Hải giơ ngón tay cái ra.
Ánh mắt nữ nhân lấp lánh quyến rũ: "Cho ta theo gặp với!”
…
Trong phòng bệnh, hai vị lão nhân và con gái nói chuyện, bầu không khí bên ngoài của mấy nam nhân hơi im lặng. Ánh mắt Quách Quang Diệu nhìn thẳng lên nóc nhà trắng như tuyết trong bệnh viện, giống như là muốn nhìn ra một đóa hoa. Dương Thiên Lý vẫn im lặng như trước, buông thõng hai tay đứng trước mặt Tô Bình Nam.
"Nam ca, ta sẽ trả tiền lại cho ngươi.”
"Bốp!”
Dương Thiên Lý vừa dứt lời tiếng tát vang lên giòn giã trong hành lang trống rỗng.
Tô Bình Nam đánh rất nặng, đánh đến nỗi Dương Thiên Lý khỏe mạnh cũng lảo đảo.
"Ta thật thất vọng.”
Tô Bình Nam nhìn Dương Thiên Lý đã đứng thẳng lại: “Gặp phải sự cố, nam nhân chân chính thì phải làm việc hăng hái gánh vác, vậy mà trong mắt ngươi lại chỉ có mấy vạn đồng tiền. Sói không muốn làm, ngươi thật sự muốn làm chó?”
Dương Thiên Lý im lặng.
"Bốp!”
Tô Bình Nam không chút nhẹ tay, lại một cái bạt tai nặng nề giáng xuống: “Tô Bình Nam ta lần đầu tiên vì ngươi mà đi cầu xin người ta, ngươi làm sao trả lại?”
Dương Thiên Lý lảo đảo vài bước, cố gắng đứng thẳng người, tiếp tục im lặng đứng trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam luôn luôn trầm tĩnh lần này cực kỳ tức giận, tất cả nhân viên Cẩm Tú ở hành lang đều nơm nớp lo sợ, thân hình thẳng đờ, bầu không khí hành lang trong phút chốc giống như ngưng đọng.
"Á!”
Tiếng la hét lanh lảnh của nữ nhân đã phá vỡ sự yên tĩnh trong hành lang.
Một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, đường cong hoàn hảo đang che miệng, nhìn mọi người trong bầu không khí căng thẳng cùng với Dương Thiên Lý mặt đầy máu, lúng túng không biết phải làm sao, ánh mắt nàng tràn ngập sợ hãi.
Chu Dao nhìn tình cảnh trước mặt, nhất là những nam nhân dũng mãnh này đồng loạt nhìn về phía mình thì quả thực nàng hối hận muốn chết.
Cho ngươi rảnh rỗi này, nữ tử âm thầm oán giận chính mình.
Rõ ràng có một con đường khác dẫn đến khoa Ngoại lồng ngực, nhưng vì muốn đi ít hơn vài bước thôi mà kết quả là gặp phải những nam nhân khủng bố như thế này.
Trong mắt Chu Dao, vẻ mặt bình tĩnh của những người này đáng sợ hơn rất nhiều so với biểu hiện dữ tợn.
Sự hung ác của nam nhân mặc vest màu xanh nhạt khiến nàng run rẩy, nữ tử luôn được nuông chiều chưa bao giờ thấy một cái tát dữ dội như vậy.
Nam nhân bị đánh rất im lặng, sau mỗi lần ngã lảo đảo lại đứng thẳng dậy, máu trên mặt chảy liên tục.
Thật kỳ lạ.
Người đánh không chút lưu tình, vậy mà Chu Dao lại nhìn thấy nét mặt người bị đánh có một loại cảm giác thoải mái.
Nữ tử cho rằng đây là kẻ điên.
"Ta không thấy gì cả, ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Chu Dao lắp bắp đưa ra lý do đến mình cũng không tin nổi, đôi mắt như làn nước mùa thu phối hợp với cái miệng nhỏ xinh xắn tạo ra một nét mặt đáng thương. Chu Dao lại phát huy tài năng diễn xuất của nàng một lần nữa, diễn thành nét mặt của một nữ tử dịu dàng.
"Anh trai ta đau dữ dội, ta đi tìm bác sĩ. Ta rất vội.”
Chu Dao nhanh chóng tạo cho mình một hoàn cảnh thê thảm, vì có thể thuận lợi rời khỏi, nàng quyết định hy sinh anh trai của mình.
Bầu không khí vẫn im lặng như trước.
Không ai phản ứng với nàng, mọi người dời mắt coi nữ tử này như không khí.
"Ta có việc gấp.”
Chu Dao tiếp tục đứng ở nơi đó chột dạ nói, vẫn không có ai trả lời. Sau đó chỉ nhìn thấy nam nhân mặc vest xanh lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó xoay người sải bước rời khỏi.
Nam nhân vừa đi, tất cả mọi người bắt đầu di chuyển, kể cả nam nhân có vết máu trên mặt nhận khăn tay người bên cạnh đưa cho để lau máu đang chảy xuống mũi cũng đi theo ra ngoài, từ đầu đến cuối không có ai phản ứng với nữ tử.
Chu Dao nhìn hành lang nhanh chóng không còn một bóng người, nàng hít sâu một hơi, cắn cắn môi.
"Ta!”
Nữ tử tức giận, lè lưỡi nói rất nhỏ với bóng lưng những người rời khỏi đó: "Không ngờ lão nương lại diễn kịch vô ích.”
...
Tô Bình Nam đi thẳng ra khỏi bệnh viện, đến một bãi đậu xe không ai quấy rầy mới dừng bước. Nhìn Dương Thiên Lý đứng bên cạnh, Tô Bình Nam nghiêm túc nói: “Hoạn nạn làm cho người ta trưởng thành chứ không phải trốn tránh. Đại bàng, sói hay là heo chó, tự ngươi chọn đi.”
“Đánh ngươi là vì ngươi không chịu tranh đấu, ngươi sống thành bộ dạng ta không muốn nhìn thấy nhất.”
Ánh mắt Tô Bình Nam rất hung dữ, bản tính kiêu ngạo làm cho hắn cực kỳ chướng mắt bộ dạng hiện tại của Dương Thiên Lý.
Hắn búng tay một cái, người bên cạnh lập tức đưa một cái hộp màu đen tới trước mặt Dương Thiên Lý. Tô Bình Nam chỉ chỉ: "Ta có mang theo một phần quà cho ngươi.”
Dương Thiên Lý im lặng tiếp nhận. Thấy Dương Thiên Lý tiếp nhận, Tô Bình Nam nói giọng chậm lại: "Đại trượng phu chí ở ngàn dặm, lòng có sơn hà, đừng trưng ra bộ dáng cô gái nhỏ như thế.”
Dương Thiên Lý nghiêm túc gật đầu.
“Đợi ta đi rồi ngươi hãy mở quà ra, không thích thì trả lại cho ta.”
"Vâng.”
Tô Bình Nam cười: “Ba mẹ nàng đến rồi, cũng không thể trì hoãn thời gian của ngươi quá nhiều, ta đi đây.”
Nói xong Tô Bình Nam không quay đầu lại nữa. Con đường đã đưa cho hắn, đi như thế nào là do hắn chọn, Tô Bình Nam sẽ không tham gia nữa.
Tô Văn Văn đi ngang qua Dương Thiên Lý thì vỗ vai hắn, cũng không nói gì. Quách Quang Diệu không thèm liếc mắt nhìn Dương Thiên Lý, chỉ cười lạnh lùng vài tiếng rồi xoay người đi theo Tô Bình Nam.