Dương Thiên Lý nhìn bóng lưng mọi người biến mất trong tầm mắt mới chậm rãi mở gói quà ra, ánh mắt chợt cứng lại.
Trong hộp không có nhiều thứ lắm, chỉ có hai cái.
Một chiếc đồng hồ và một con dao găm mà hắn đã từng để lại trong văn phòng của Tô Bình Nam.
Dao găm rất đẹp, thân dao hình thoi, toàn thân màu bạc sáng, lẳng lặng phát ra ánh sáng bạo lực.
"Ta thích con dao găm này, trong tương lai có cơ hội ta sẽ làm một cái.”
Dương Thiên Lý nghĩ tới lần ở Ô thành, lưng hắn bị thương, hắn nằm trên giường lật xem tạp chí quân sự, hâm mộ con dao kia.
"Trong tương lai ta sẽ tặng ngươi.”
Nhớ lúc đó lão đại tươi cười vui vẻ hơn bây giờ nhiều, khi nói ra lời hứa giọng hắn vô cùng nghiêm túc.
Bây giờ lão đại đã cho hắn một cái, cũng cho hắn một sự lựa chọn.
Cầm lên hay là buông xuống?
Dương Thiên Lý nhẹ nhàng chạm tay vào thân dao lạnh như băng, ánh mắt hắn hơi mờ mịt.
Thói đời nóng lạnh và tàn bạo đã thể hiện cực kỳ rõ ràng chỉ trong vài giờ từ khu bảo tồn đến bệnh viện. Nội tâm Dương Thiên Lý đã phát cuồng với cái loại cảm giác bất lực của kẻ thấp cổ bé họng không nơi nương tựa khi vấp phải trắc trở.
Bây giờ Nam ca đã cho mình một cơ hội nữa.
Dương Thiên Lý hiểu tính Tô Bình Nam, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Làm người hay làm chó?
Ánh mắt Dương Thiên Lý dần dần kiên định.
"Làm anh em nhiều năm như vậy không phải dễ dàng, một số người trời sinh đã không thể làm chó, vì vậy ta đã cho hắn thêm một cơ hội lựa chọn nữa.”
Tô Bình Nam ngả người vào lưng ghế, trả lời nghi vấn của Quách Quang Diệu. "Nói lại với hắn, dù hắn lựa chọn ra sao ta cũng sẽ chịu trách nhiệm về bệnh tình của nữ tử đó. Ta nợ hắn thì ta phải trả lại.”
"Vâng.”
Tô Văn Văn gật đầu, hắn hiểu được ý của lão đại, Tô Bình Nam muốn Dương Thiên Lý cam tâm tình nguyện trở về.
Tô Văn Văn ngừng một chút, nghi hoặc hỏi: "Trả lại? Nam ca, hẳn là hắn nợ ngươi mới phải chứ?”
Tô Văn Văn không hiểu tại sao Tô Bình Nam nói hắn nợ Dương Thiên Lý.
"Không, là ta nợ các ngươi.”
Tô Bình Nam mỉm cười, nhìn hai người mang theo vẻ trêu chọc: "Nợ trong mơ.”
Hai người câm nín, qua nửa ngày Quách Quang Diệu vẫn hỏi: "Nếu Dương Thiên Lý không chấp nhận thì sao?”
Tô Bình Nam bình tĩnh phả ra một ngụm khói xanh xì gà: “Hắn muốn làm chó thì ta cũng không ngăn cản.”
Quách Quang Diệu và Tô Văn Văn liếc nhau một cái, hai người đều hiểu đây là cơ hội cuối cùng của tên ngốc kia...
Để mời Tô Bình Nam đi dự tiệc, Điền Hải đã tốn không ít công sức, đầu tiên là thông qua Cố Thanh Vân liên lạc với Tô Bình Nam, sau đó tự mình gọi điện thoại tới.
Tô Bình Nam đồng ý rất nhanh chóng.
Hắn quyết định gặp mặt nam nhân này.
Đầu tiên là vì đối phương đã làm rất tốt chuyện này. Nhân tình là thứ phải đền đáp, đến tỉnh Nam mà trốn không gặp mặt thì Tô Bình Nam không làm được.
Điền Hải đã điều tra Tô Bình Nam, sao Tô Bình Nam lại không phải người như vậy.
Khi gia nghiệp càng lớn, Tô Bình Nam chẳng những không có bất kỳ kiêu ngạo tự mãn nào, ngược lại ngày càng cẩn thận hơn.
Khi biết Điền Hải muốn thông qua Cố Thanh Vân quen biết mình, Tô Bình Nam liền nghiêm túc bảo phía dưới điều tra người này.
Thông qua điều tra, Tô Bình Nam đánh giá Điền Hải rất cao. Người này rất biết mượn thế, đồng thời còn hơi ngạo khí và nguyên tắc, cũng xem như là một nhân vật hiếm có.
Điền Hải có sự lý giải độc đáo của riêng mình về bữa tiệc. Lần này mở tiệc chiêu đãi Tô Bình Nam, địa đầu xà Điền Hải không kéo bè kéo cánh phô trương tới mà chỉ mang theo một người là bạn gái của hắn, Trần Lan.
Trần Lan xuất thân từ một gia đình công nhân bình thường. Nữ nhân có gương mặt xinh xắn đồng thời cũng có chỉ số thông minh cực cao, nếu không cũng không thể nổi bật giữa một đống yêu tinh vây quanh bên cạnh Điền đại công tử, hơn nữa vị trí còn càng ngày càng vững chắc.
Bây giờ Trần Lan vô cùng vui vẻ, nhìn nụ cười chúm chím của nàng là biết ngay.
Nữ tử có thể nhận ra bạn trai mình coi trọng bữa tiệc này như thế nào, việc đưa nàng theo vào dịp này thực sự cho thấy vị trí của nàng trong tâm trí hắn đã dần thay đổi.
Trừ vui vẻ ra nàng còn rất tò mò. Trong thời gian chờ Tô Bình Nam đến, bạn trai có bề ngoài phóng khoáng hào sảng nhưng thật ra nội tâm cực kỳ kiêu căng, ấy vậy mà có vẻ bồn chồn lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân kiêu ngạo của mình hơi thất thố, bèn phất tay bảo mấy nhân viên phục vụ trong phòng đi ra ngoài. Trần Lan đứng dậy giúp Điền Hải rót một ly nước, sau đó hai tay đặt lên bả vai Điền Hải, tay nghề xoa bóp cực kỳ thành thạo.
"Hỏi ngươi mấy lần ngươi cũng không chịu nói.”
Trần Lan cất giọng dịu dàng: “Bây giờ nói đi, rốt cuộc đại thần này lợi hại như thế nào mà có thể làm cho Điền thiếu gia của chúng ta lo được lo mất như thế.”
Điền Hải ngửa đầu ra sau, đốt sống cổ cảm nhận được sự thoải mái mà tay nữ nhân mang lại, cười nói: "Người này lợi hại nhiều chỗ lắm, nhất thời cũng không thể nói rõ ràng, tóm lại hắn cực kỳ giống với tính tình của ta, không kết giao người bạn này thì ta sẽ hối hận.”
“Còn lợi hại hơn ngươi nữa sao?”
Không phải Trần Lan đang nịnh hót Điền Hải, mà là trong thế giới của nàng, Điền Hải không có chuyện gì không làm được, cho nên trong mắt nàng, nam nhân của mình đã đạt tới trình độ cực kỳ lợi hại.
"Ta?”
Điền Hải mỉm cười cho thấy tâm trạng vui vẻ của mình, nhưng giọng nghiêm túc: "Không thể so sánh được. Người này thực sự là một huyền thoại.”
Sự tò mò của nữ nhân có thể xuyên thủng cả bầu trời: “Thực sự lợi hại như vậy sao?”
“Ừ.”
Điền Hải biết bạn gái mình không phải loại nữ nhân không biết chừng mực, nhưng vẫn dặn dò vài câu: "Lát nữa ngươi gặp người ta, gọi Tô tổng nghe có vẻ xa lạ, cứ gọi ca đi. Mặc dù hắn nhỏ hơn ngươi.”