"A!”
Trần Lan che miệng, sắc mặt cực kỳ kinh ngạc.
Nhỏ hơn nàng một tuổi, chẳng phải người này mới ngoài hai mươi sao?
"Nhà hắn làm gì?”
Cũng khó trách Trần Lan hỏi như vậy, trong mắt nữ nhân, tuổi này trong nhà không có bối cảnh thì nhiều nhất cũng chỉ là một triệu phú, tuy rằng triệu phú đã là rất hiếm có rồi, nhưng làm sao có thể lọt vào mắt xanh Điền Hải.
"Nông dân, nông dân chính gốc. Tô tổng bắt đầu từ hai bàn tay trắng.”
Biết ý của nữ nhân nên Điền Hải trả lời rất nhanh.
"Ồ!”
Nữ nhân vừa thở phào một hơi nhẹ nhõm thì nghe Điền Hải tiếp tục nói: "Người này chỉ mất hơn ba năm phát triển từ nhà ga chống bao cấp đến tập đoàn Cẩm Tú trải khắp hơn mười ngành công nghiệp như bây giờ.”
Nữ nhân hoàn toàn không thể nói nên lời, cho rằng mình đang nghe chuyện cổ tích.
Nếu không phải do nam nhân của mình nói ra mà là người khác nói, thì nàng sẽ chỉ nghĩ rằng đó là một lời nói dối.
"Vậy hắn có bao nhiêu tiền?”
Điền Hải dở khóc dở cười nhìn bạn gái mình, nữ nhân dù có khôn khéo thế nào thì góc độ suy nghĩ vẫn hơi nông cạn.
"Tập đoàn Cẩm Tú không phải là công ty niêm yết, không ai biết nó đáng giá bao nhiêu, hẳn là hơn mười tỷ.”
Điền Hải nói một con số khiến nữ nhân choáng váng.
"Đừng chỉ nhìn vào chuyện này, hắn có bao nhiêu tiền không phải là lý do tại sao ta coi trọng hắn.”
Điền Hải luôn luôn tự phụ, về điểm này hắn thật đúng là không nói dối.
Trong ánh mắt sùng bái của nữ nhân, Điền Hải tiếp tục nói: "Quan trọng là tầm nhìn và thủ đoạn của người này quá lợi hại, vận dụng uy lực của tiền bạc đến cực hạn, thái độ làm việc làm người dũng cảm ngạo nghễ, cực kỳ kiệt xuất.”
Theo lời kể của Điền Hải, Trần Lan đã hoàn toàn câm nín, chỉ không ngừng hít khí lạnh, đồng thời trong đầu nàng tự động phác họa ra một hình tượng máu lạnh tàn nhẫn đáng sợ, khó trách bạn trai mình để ý như vậy. Trần Lan nghe xong chuyện của người này, ngẫm lại thì cảm thấy cả người ớn lạnh.
"Dù nam nhân của ngươi là ta có làm việc nề nếp tới đâu thì thật ra vẫn là mượn thế lực của ông già nhà ta, không được tính là gì. Còn người ta dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn mà kiếm được tiền.”
Cuối cùng Điền Hải cảm khái xong lại thấy sắc mặt Trần Lan kỳ lạ, hắn cười lắc đầu.
Cô bạn gái thích suy nghĩ lung tung của hắn chắc chắn đã lại thả hồn nơi đâu rồi.
Nhận được điện thoại báo Tô Bình Nam sắp tới, Điền Hải vỗ vỗ bạn gái còn đang thất thần: “Đi theo ta xuống đón khách.”
"Vâng.”
Trần Lan đáp ứng rất nhanh, nét mặt rõ ràng hơi mất tự nhiên. Lúc trước nữ nhân chưa nghe nói về Tô Bình Nam thì cảm thấy tò mò, sau khi nghe xong lại cảm thấy người này hơi đáng sợ.
Sau khi hai người đứng dưới lầu khoảng mười phút thì Tô Bình Nam đến.
Chiếc Mercedes-Benz của công ty Điền Hải dẫn đường phía trước, tiếp theo là ba chiếc Toyota hardcore việt dã màu đen.
Trần Lan thì thầm: "Không phải nói hắn có hàng chục tỷ sao? Sao lại đi xe Toyota?”
Điền Hải trừng mắt nhìn bạn gái mình một cái, giọng điệu dở khóc dở cười: "Nông cạn, người ta đã không cần phô trương nữa.”
Điền Hải nhìn nữ nhân gật đầu, lại nói thêm một câu: "Ta nghe Cố Thanh Vân nói tập đoàn Cẩm Tú vừa đặt mua hai chiếc phi cơ, đã bắt đầu xin tuyến bay và đường bay.”
Trần Lan líu lưỡi không dám nói nữa, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã ở giữa. Nghe kể về Tô Bình Nam cả đêm, nàng cực kỳ tò mò rốt cuộc đối phương là người như thế nào.
Xe Mercedes-Benz và ba chiếc xe việt dã màu đen lần lượt dừng lại, nhưng ngay từ đầu Trần Lan không nhìn thấy Tô Bình Nam huyền thoại, mà mấy nam nhân trông cực kỳ tháo vát bước ra khỏi xe trước, mắt quét qua một vòng, sau đó đứng thẳng ở các vị trí có thể giữ chân tất cả những người lạ có thể bất ngờ lao tới.
Lần này Trần Lan không nói gì. Điền Hải đã kể cho nàng chuyện Tô Bình Nam ở sân bay, còn khiến cho nàng sợ hãi một trận.
Sau đó Trần Lan nhìn thấy một thanh niên mặc bộ vest màu xanh nhạt.
Lần đầu tiên gặp mặt Trần Lan đã biết người này là Tô Bình Nam, bởi vì nàng ngửi thấy mùi vị của lão gia tử Điền gia trên người nam nhân này.
Ừm, đúng vậy.
Trần Lan rất chắc chắn, đó là mùi vị của quyền thế.
...
"Cảm ơn.”
Đó là câu đầu tiên Tô Bình Nam nói với Điền Hải sau khi xuống xe.
Điền Hải nghe vậy lập tức cười to: “Có những lời này của Tô tổng, cái gì cũng đáng giá, có điều gọi Tô tổng có vẻ khách sáo quá, ta gọi là Tô ca nhé.”
Điền Hải tỏ ra cực kỳ quen thuộc, trong lời nói toát lên vẻ khéo léo trong giao tiếp, lời nói đúng mực. Hắn ăn mặc sặc sỡ, nhưng xử sự rất chững chạc.
Hàn huyên vài câu, Điền Hải chính thức giới thiệu Trần Lan với Tô Bình Nam: “Đây là nữ nhân của ta, Trần Lan. Coi bộ cả đời này của ta rơi vào tay nàng rồi.”
Nữ nhân nghe vậy, lòng tràn đầy vui mừng, mặt mày tất cả đều là ý cười, ánh mắt nhìn Tô Bình Nam tràn ngập cảm kích.
Điền Hải coi trọng Tô Bình Nam như thế, dĩ nhiên sẽ không ăn nói lung tung ở trước mặt đối phương, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ấn tượng của đối phương. Cho nên có thể nói là cuối cùng nữ nhân đã nhìn thấy tia hy vọng và ánh rạng đông tiến vào Điền gia.
…
Trong phòng tràn ngập hương trà, mùi thơm xông vào mũi, vừa ngửi thấy đã biết là trà chất lượng hạng nhất. Xem ra quả thật Điền Hải đã tốn rất nhiều tâm tư, thứ hôm nay chuẩn bị không thứ nào không phải là hàng tinh phẩm. Bất kể bề ngoài của Điền Hải mê hoặc người như thế nào, trong lòng chắc chắn không đơn giản, tuyệt đối xứng đáng là người thông minh.
Làm thế nào để hòa hợp với Tô Bình Nam? Làm thế nào để trở thành bạn của hắn? Điền Hải có suy nghĩ của riêng mình.
Tô Bình Nam trời sinh tính tình cứng rắn, thủ đoạn cao minh tàn nhẫn, muốn được kiểu người này chân thành công nhận thì chỉ có một câu: đối xử chân thành với nhau.