Hai bên ngồi xuống, Trần Lan cứ mãi quan sát người của Cẩm Tú đi theo Tô Bình Nam. Thông qua quan sát trong thời gian ngắn, nữ nhân kết luận những người này của tập đoàn Cẩm Tú tuân theo quy tắt nghiêm ngặt, giống quân nhân nhiều hơn là người làm ăn.
Tô Bình Nam không nói nhiều, nhưng Điền Hải lại cực kỳ nói nhiều, sau khi Điền Hải mời ba ly, Tô Bình Nam cũng chủ động nâng ly lên.
"Chuyện lần này làm cho Điền tổng bận tâm, ta ở đây nói lời cảm ơn, mượn hoa kính Phật mời ngươi ly rượu, sau đó lại bàn bạc với Điền tổng một mối làm ăn mới.”
Tô Bình Nam nâng ly uống cạn rồi nói tiếp: "Từ năm ngoái đến năm nay, người làm bất động sản ở Hải Nam mười người chết hết chín, có thể kiếm được tiền đều là hào kiệt, Điền tổng chính là một trong số đó.”
Tô Bình Nam nói những lời này thật sự chân thành. Năm 1988 tỉnh Hải Nam thành lập đặc khu, tiền nóng từ Hạ quốc điên cuồng tràn vào, có vẻ như khoản lợi nhuận chưa theo kịp sự phát triển của đặc khu kinh tế Thâm Quyến sẽ dồn vào đây.
Giá đất của một mẫu đất tăng từ ba triệu đến sáu triệu trong vòng năm năm, có thể tưởng tượng được trên thực tế đã có rất nhiều người biết rằng cái gọi là khai phá đã trở thành một trò cười, bất động sản đã biến thành một trò chơi đánh trống chuyền hoa, nhưng lợi ích khổng lồ vẫn làm cho nhiều người mờ mắt.
Những người có thể tỉnh táo và thoát khỏi lợi nhuận điên rồ rất khó, xứng danh là hào kiệt.
Điền Hải cười khổ lắc đầu.
Hắn vẫn hơi tham lam trong chuyện này, hơn nữa phi vụ quá lớn, mặc dù hắn tỉnh táo thu tay sớm nhưng vẫn muộn, dẫn đến đa số lợi nhuận theo gió mà bay.
"Ta biết trong tay Điền tổng còn vài tòa nhà chưa hoàn thành, hôm nay vừa vặn mượn cơ hội này đàm phán với Điền tổng một mối làm ăn.”
Tô Bình Nam mỉm cười, hắn đương nhiên biết Điền Hải cũng không kiếm được tiền ở mảng bất động sản, hiện giờ cả nước đang rụt rè với bất động sản Hải Nam, căn bản không có người dám động nó vào lúc này.
Điền Hải ngẩng đầu lên, sắc mặt nghi hoặc: "Tô ca, ý của ngươi là?”
Tô Bình Nam nói: "Đất của hai tòa Lâu Hoa và Long Tử Loan nằm trên đường Lam Thiên của Điền tổng sẽ do Cẩm Tú tiếp nhận, giá cả của năm ngoái.”
Không giống như những người khác, có hai lý do để Tô Bình Nam bằng lòng ra tay. Một là ngành du lịch Hải Nam rất có triển vọng, ngành kinh doanh khách sạn cao cấp của tập đoàn Cẩm Tú ở Hải Nam có triển vọng và lợi nhuận rất tốt. Hai là đền đáp ân tình.
Tô Bình Nam có thể chờ thêm vài năm nữa thì sẽ tốn ít hơn phân nửa tiền, nhưng lấy đạo lý “người cầu ta dễ ta cầu người khó” mà nói, nhân tình nợ Điền Hải khiến Tô Bình Nam như mắc nghẹn ở cổ, cho nên dứt khoát bố trí sớm cho xong.
Giá cả của năm ngoái.
Năm chữ vừa ra khỏi miệng, Điền Hải và Trần Lan hai người lộ hai nét mặt khác nhau.
Trần Lan không giấu được niềm vui.
Nữ nhân biết giá đất năm ngoái, quả thực mấy nơi đó giá trên trời, nếu dựa theo giá đó bán đi, bạn trai của mình có thể nói là một bước trở mình.
Còn Điền Hải thì lại đang cau mày.
Hắn hiểu ý của Tô Bình Nam, bánh ít đi thì bánh quy lại.
Điền Hải hiểu nếu như vậy chẳng những Tô Bình Nam đã trả lại ân tình này, mà tính kỹ thì ngược lại Điền Hải hắn nợ tập đoàn Cẩm Tú một ân tình lớn.
Chuyện này không phù hợp với ý định ban đầu của hắn, câu hỏi đặt ra là có đáng giá hay không.
Thấy Điền Hải nhíu mày, Tô Bình Nam cười nói: "Ta làm ăn sẽ không để lỗ vốn, Hải Nam cũng vậy, đơn giản là dần dần từng bước, ổn định dòng vốn mà thôi, Điền tổng không cần suy nghĩ nhiều.”
Trong lòng Trần Lan gấp gáp muốn chết, cúi đầu giả vờ ăn thức ăn để che giấu sắc mặt khiếp sợ.
Nàng rất thông minh và biết rằng mình không nên bày tỏ ý kiến về việc này mới là sự lựa chọn khôn ngoan nhất.
Đồng thời, nàng đã bị hào khí của Tô Bình Nam khuất phục. Người này nói đến mấy chục triệu giống như uống nước, đây vẫn là lần đầu tiên nữ nhân nhìn thấy tuýp nam nhân giơ tay nhấc chân có phong độ đại tướng này, trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ mãnh liệt.
"Biểu muội điên khùng thích diễn của A Hải cả ngày la hét không có nam nhân tốt, nếu ở cùng nam nhân này thì sao? Tuy nàng thích diễn trò nhưng dáng người thì không thể chê được.”
…
Trong khi Trần Lan suy nghĩ lung tung, Chu Dao từ bệnh viện đi ra không nhịn được hắt hơi mấy cái.
"Xong rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ tử nhăn lại: “Ngực không có vấn đề gì, bản cô nương lại bị cảm lạnh. Xui xẻo, nhất định là hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, bị những tên điên kia dọa sợ.”
Nữ tử xoa mũi còn hơi ngứa, bĩu môi.
…
"Mối làm ăn này ta không thể làm.”
Điền Hải suy nghĩ vài phút rồi bất ngờ từ chối: “Cái giá này không phải là giá của bạn bè, ta muốn làm bạn bè với Tô ca hơn là kiếm tiền, làm một người bạn chân chính.”
Lần đầu tiên khuôn mặt trầm ổn của Tô Bình Nam lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn nghiêm túc đánh giá nét mặt của Điền Hải, phán đoán suy nghĩ chân thật của hắn.
Điền Hải nâng ly lên, nói giọng vô cùng nghiêm túc: "Nếu Tô ca thật sự cảm thấy hứng thú, dựa theo giá năm nay giảm năm mươi phần trăm cho ngươi. Chỉ có một điều kiện, đó là ngươi phải xem ta là bạn bè.”
Điền Hải không lợi dụng Tô Bình Nam một chút nào.
Hắn biết rõ giá thực sự của các giao dịch ở Hải Nam trong năm nay.
Giá bơm thổi và giá giao dịch thực tế chênh lệch nhau năm mươi phần trăm.
Không nhiều không ít, đối xử với đối phương một cách chân thành. Trong mắt Điền Hải, đây là cách duy nhất có thể kết giao bạn bè với nhân vật lợi hại này.
Tay phải Tô Bình Nam ung dung gõ bàn, cuối cùng gật đầu trong ánh mắt chờ đợi của Điền Hải: "Chốt đơn!”