Nhiều người có quan điểm khác nhau về sự giàu có.
Theo quan điểm của Tô Bình Nam thì sự hưởng thụ mà tiền bạc mang lại chỉ là phụ, vai trò lớn nhất của nó là lôi kéo lòng người, chia lợi nhuận trói buộc nhiều người vào thuyền của mình, như vậy mới có thể đến gần với mục tiêu của hắn hơn.
Ý nghĩ này cũng cho thấy sự kiêu hùng của Tô Bình Nam, người không bao giờ bằng lòng khuất phục.
…
Tiệc rượu vui vẻ kết thúc, khi trở về biệt thự Á Long Loan của Điền Hải, Trần Lan không nhịn được nữa:
"A Hải, ta thấy không hiểu.”
Nữ nhân rất thông minh, không dùng giọng phản bác mà dùng giọng thỉnh giáo.
”Không hiểu cái gì? Chuyện ta từ chối lợi nhuận à?”
Điền Hải đưa bộ vest đã cởi ra cho Trần Lan, ngồi trên sô pha châm một điếu thuốc.
Trần Lan pha một tách trà đặc rồi đặt trước mặt nam nhân: "Ừm, tiền nhiều quá, lúc ấy ta nghe xong thấy choáng váng.”
Điền Hải Thân vuốt ve mái tóc dài của nữ nhân: “Thứ nhất là ta rất thích người này, thứ hai là muốn để lại cho mình một con đường lui.”
"Nếu ta đồng ý thì những người khác sẽ nghĩ gì về ta?”
Điền Hải nói giọng nghiêm túc: "Kinh doanh không thể làm như vậy, huống chi...” Hắn chỉ vào mặt mình: “Ông già nhà ta sắp rút lui, mấy năm nay tính cách ta quá kiêu ngạo, đắc tội với không ít người, rất nhiều mối làm ăn ở Hải Nam và cả Cảng thành đều cần có một đồng minh mạnh mẽ.”
"Hắn có thể không? Những người ngươi đắc tội đều là...” Nữ nhân lo lắng, ngay lập tức bỏ lại những nghi ngờ ban đầu ra sau lưng.
"Có thể.”
Điền Hải nói giọng chắc chắn: “Từ lịch sử phát tài của Tô Bình Nam có thể thấy tập đoàn Cẩm Tú chưa bao giờ chọn phe phái, hắn luôn rời xa quan trường. Với thế lực Cẩm Tú thì không cần lo lắng hắn sẽ e ngại một thế lực nào đó.”
“Cho nên xét về tính cách, thực lực, hắn là lựa chọn tốt nhất của ta.”
…
Trong khi Điền Hải và Trần Lan đang bàn tán về Tô Bình Nam, Tô Bình Nam và Tô Văn Văn, Quách Quang Diệu lại ngồi ở một quán ăn vặt bên bờ biển, cảm nhận hương vị của biển, tận hưởng sự nhàn nhã hiếm có.
Nếu đã hiểu được ý đồ của Điền Hải rồi thì để thanh tịnh, Tô Bình Nam chỉ mang theo hai lão huynh đệ.
"Nam ca, đã lâu lắm rồi không được uống rượu thế này.”
Vẻ mặt Quách Quang Diệu phấn chấn, hoàn toàn không còn bộ dạng trầm ổn ngày thường, sau khi một hơi tu hết chai bia, hắn tràn đầy hoài niệm nói ra câu đó, tựa như trở lại năm tháng ở Ô thành.
"Ừ.”
Tô Bình Nam thoải mái uống với Quách Quang Diệu và nói: "Ngươi thường ở Ô thành, đình lục giác kia bây giờ buôn bán thế nào rồi?”
“Rất tốt, ta lập ra hai đội xây dựng để trông nom công việc kinh doanh của bọn hắn, bây giờ bà chủ còn thường xuyên hỏi thăm đại ca, nhưng mà giọng điệu hoàn toàn khác rồi.”
Quách Quang Diệu nói xong còn cố ý bắt chước bộ dáng của bà chủ Đông Bắc kia nói mấy câu, khiến ba người cười ha ha.
Lúc đó Tô Bình Nam vừa đến ga xe lửa Ô thành kiếm cơm, bạn bè quá nhiều cộng thêm hắn ra tay lại hào phóng, dẫn đến thường xuyên thiếu nợ tiền cơm, làm cho mỗi ngày bà chủ đều trừng mắt với Tô Bình Nam.
Mấy két bia lần lượt bị uống hết, ông chủ nhìn bọn hắn như hảo hán Lương Sơn, sắc mặt ba người không thay đổi chút nào, nhưng bầu không khí càng thêm náo nhiệt. Hiện tại ngành nghề kinh doanh của tập đoàn Cẩm Tú quá lớn, Tô Bình Nam làm việc cấp tiến độc tài, không ngừng mở rộng kinh doanh, cho nên ba người đều biết rõ sau này cơ hội được ngồi cùng nhau như thế này sẽ ít đến đáng thương, vì thế dĩ nhiên cực kỳ trân trọng. Trong phút chốc tiếng cười nói không ngừng. Nếu để cho những người khác của Cẩm Tú nhìn thấy, e là sẽ lập tức nghi ngờ mình có nhìn nhầm không.
Tô Bình Nam không cần nhiều lời, Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu là người sùng bái hắn điên cuồng, ngày thường mỗi tiếng nói cử động hoàn toàn bắt chước theo lão đại của mình, trầm ổn giống như bốn mươi tuổi, nào có một chút hình dáng của hiện tại.
“Nam ca, nhớ lần đầu tiên ta gặp ngươi không, đó là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta.”
Nhắc tới Ô thành, Quách Quang Diệu bắt đầu bật chế độ lải nhải.
Tô Bình Nam cười cười: “Nhớ rõ, Quách nhị ca của sân patin Ô thành mà.”
Một câu Quách nhị ca làm ba người lại cười to một trận, Quách Quang Diệu hơi ngượng ngùng gãi đầu.
Vào thời điểm đó, sân patin vừa mới phổ biến ở Ô thành, rất nhiều thanh niên rảnh rỗi sẽ tụ tập ở nhữn chỗ đó, người trẻ tuổi hay trọng sĩ diện nên xảy ra mâu thuẫn và xung đột không ngừng.
Vì tính cách hung hãn, Quách Quang Diệu ra tay tàn nhẫn, ở Ô thành được xem như là một trong những người trẻ tuổi ăn nên làm ra, rất nhiều người gọi hắn là Quách nhị ca.
"Lúc đó ngươi là địa đầu xà, rất kiêu ngạo, nếu như lão đại không kéo Thiên Lý lại, con dao kia rất có thể đã lấy mạng ngươi.”
Tô Văn Văn xen vào, trong lúc vô tình nhắc tới Dương Thiên Lý làm cho giọng Quách Quang Diệu ỉu xìu đi rất nhiều...
"Đúng vậy, trước kia tên đó chính là một kẻ điên, nhưng bây giờ lại trở thành một kẻ ngốc.”
Quách Quang Diệu gật đầu, giọng hơi cảm khái. Hắn vẫn không hiểu sao thứ tình yêu chó má ấy lại có uy lực lớn như vậy.
“Tự cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.”
Tô Bình Nam nói: “Ôn nhu hương là tổ ấm của anh hùng, bao nhiêu anh hùng hảo hán không qua được là bởi vì trong lòng bọn hắn không có sơn hà, cho dù là ta cũng không được xem là anh hùng.”
Cũng có lẽ do rượu khiến cho sự tà ác trên người Tô Bình Nam vốn bị sự tao nhã trầm ổn trấn áp bấy lâu nay bỗng bộc phát, ánh mắt hắn ngạo nghễ: "Rất nhiều người đều cảm thấy lạ vì sao ta không thích tận hưởng mà lại sống cuộc sống đơn điệu vất vả.”
Tô Bình Nam nhận lấy điếu xì gà Tô Văn Văn đưa cho, hít một hơi rồi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao: "Người không phải cá sao biết được niềm vui của cá, thật ra ta tự mình cảm thấy vui. Ta muốn biết thế sự tàn khốc như vậy nhưng lão tử không cúi đầu, xem ai có thể làm khó dễ được ta.”