Tô Bình Nam vừa dứt lời, Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu đồng thời đứng dậy, mắt nhìn Tô Bình Nam tràn ngập cuồng nhiệt, phút chốc trong lòng tràn đầy khí thế hào hùng.
"Ngồi xuống.”
Tô Bình Nam cười lắc đầu.
Sự kiềm chế của hắn thật đáng sợ, khi phát hiện ra mình đã ngà ngà say, hắn ngừng chủ đề ngay lập tức.
…
Trong khi Tô Bình Nam tham vọng bừng bừng, xem mỹ nhân như xương trắng, hắn không biết rằng trong biệt thự Á Long Loan, Điền Hải thật sự nghiêm túc gật đầu đồng ý, dự định giới thiệu một nữ tử thích diễn cho hắn.
"A Hải, Dao Dao xinh đẹp khỏi chê, tính tình nghịch ngợm, nên tìm một nam nhân có thể quản lý được nàng, Tô Bình Nam là lựa chọn cực kỳ thích hợp.”
Trần Lan thấy nam nhân hơi động lòng, lập tức lên tinh thần: “Bạn bè có ở bên nhau cũng không bằng thân thích, nếu Dao Dao và Tô Bình Nam có thể thành đôi thì quan hệ giữa hai người thật sự là không gì phá nổi. Huống chi Tô Bình Nam giàu có như vậy Dao Dao cũng không thiệt thòi.”
Điền Hải chậm rãi gật đầu: “Không thể gấp gáp, việc này phải chậm rãi lên kế hoạch.”
Trần Lan gật đầu.
…
"Hắt xì!”
Chu Dao không nhịn được lại hắt hơi một cái. Nữ tử mặt mày đau khổ khi bị mẹ ép uống thuốc cảm, tỏ vẻ uất ức: "Nhất định là có tiểu nhân đang mắng sau lưng ta!”
...
Ba người Tô Bình Nam ngồi bên bờ biển đêm nói chuyện thế gian, trong phòng bệnh Dương Thiên Lý dịu dàng nắm tay Hạ Trúc: "Suy nghĩ như thế nào rồi?”
Giọng nói của Dương Thiên Lý tràn ngập lo lắng: “Đại ca nói ngươi có thể thắng, ta cảm thấy nhất định không thành vấn đề.”
Mặc dù rời khỏi Tô Bình Nam đã lâu nhưng Dương Thiên Lý vẫn tin tưởng trăm phần trăm mỗi một câu nói của Tô Bình Nam: "Trải qua đau khổ, con người nhất định sẽ chiến thắng ông trời.”
Hạ Trúc lẩm bẩm lặp đi lặp lại một lần, giọng bình tĩnh: "Thiên Lý, thật ra là ta hại ngươi, ta không nên để cho một con hổ tung hoành núi rừng sống cuộc sống của thỏ, chắc chắn ngươi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Dương Thiên Lý lắc đầu, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt Hạ Trúc: “Có ngươi ta mới biết thế nào là cuộc sống, ta muốn cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
Hạ Trúc tự nhủ với lòng mình không được khóc, phải kiên cường, nhưng nước mắt không kiềm được lại chảy xuống: “Ta muốn sống cùng ngươi đến già nên ta bằng lòng. Nhưng ta cần biết ngươi có phải trả giá cái gì không? Đừng nói dối ta.”
Trải qua hoạn nạn con người mới trưởng thành.
Từ nhỏ nữ tử được sinh ra trong gia đình hòa thuận, dưới ánh mặt trời lần đầu tiên nàng biết rằng thế giới không phải như những gì nàng tưởng tượng.
Nam nhân đó nói đúng, thế giới rất tàn nhẫn.
"Không có điều kiện.”
Giọng Dương Thiên Lý bình tĩnh: “Cho dù thế nào hắn cũng sẽ giúp chúng ta.”
Ngay khi Hạ Trúc thở phào nhẹ nhõm, Dương Thiên Lý lấy hai cái hộp ra nhẹ nhàng đặt ở bên giường Hạ Trúc.
"Nhưng hắn tặng ta hai món quà để ta tự quyết định, ta chưa bao giờ biết lừa người khác, càng không lừa ngươi, thế nên ta đã mang đến đây.”
Dương Thiên Lý vừa nói vừa nhẹ nhàng mở hộp ra, ánh mắt nữ tử lướt qua chiếc đồng hồ thượng phẩm, sau đó dừng lại trên thanh dao găm lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh đèn phòng bệnh.
…
Phi Cơ ngày càng thông thạo tiếng quốc ngữ, bây giờ rất ít người có thể nghe ra hắn đến từ Cảng thành. Sếp tổng không lừa hắn, cho đến giờ vẫn cho hắn ăn no.
Ăn no thì mọi thứ đều học nhanh chóng.
Phi Cơ đang nỗ lực tiếp thu tất cả kiến thức Lục Viễn cho hắn học tập, sức mạnh điên cuồng kia khiến Lục Viễn cực kỳ coi trọng tương lai của Phi Cơ. Chẳng những về phương diện an ninh, ngay cả chiến đấu Phi Cơ cũng tiến bộ cực nhanh. Nam nhân này có sức mạnh làm Đỗ Thạch kinh ngạc, hiện tại hắn có thể đấu với Đỗ Thạch hơn mười phút, còn có thể công kích ngược lại, không còn tình trạng ngã xuống như trước kia nữa.
Vest màu trắng vẫn là thứ yêu thích nhất của hắn, Tô Định Bắc cũng dần dần quen với sự tồn tại của cái bóng như có như không bên cạnh.
Các tân sinh viên đại học Thiên Đô đều biết người đi theo Tô Định Bắc này cũng không phải là người theo đuổi gì cả, mà là một vệ sĩ.
Vệ sĩ.
Từ này có vẻ rất bí ẩn và xa lạ với những người bình thường, vậy mà lại xuất hiện một cách hoành tráng như vậy trước mặt những người trẻ tuổi mới bước vào trường đại học, lẽ dĩ nhiên sẽ dẫn đến biết bao lời xì xào bàn tán.
Tô Định Bắc lạnh lùng cao ngạo dĩ nhiên sẽ không để ý tới những lời đồn đãi này, còn Phi Cơ là loại người tàn nhẫn cứng rắn nên càng không để ý. Dần dà Tô Định Bắc trở thành một trong những nữ tử nổi tiếng nhất đại học Thiên Đô.
Tất cả mọi người đều biết đây là em gái của Tô Bình Nam - chủ tịch tập đoàn Cẩm Tú, hơn nữa nữ tử còn chưa tới hai mươi tuổi này còn quản lý công ty Điện tử Cẩm Tú thuộc tập đoàn Cẩm Tú, chuyện này làm cho rất nhiều giảng viên mở rộng tầm mắt.
Tài năng của Tô Định Bắc bắt đầu nở rộ. Dưới sự phối hợp của Từ Hoa, Tô Định Bắc đã sắp xếp Điện tử Cẩm Tú gọn gàng ngăn nắp.
Mỗi khi đến cuộc họp ở Điện tử Cẩm Tú, nữ tử mặc áo trắng ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ánh mắt sắc bén, diễn giải phong phú, thuận miệng đưa ra các loại số liệu, bản lĩnh rất khá.
Phòng họp lớn như vậy lại cực kỳ yên tĩnh, mọi người nhìn Tô Định Bắc bằng ánh mắt thần phục, có thể thấy Tô Định Bắc đã chỉnh đốn và cải cách thành công ty Điện tử Cẩm Tú.
Sau khi sách hướng dẫn kỹ thuật và dây chuyền sản xuất của Điện tử Samsung được vận chuyển đến Thiên Đô, Tô Định Bắc đã tiến hành cải cách Điện tử Cẩm Tú mạnh mẽ hơn.
Đầu tiên nàng đến thăm một số chuyên gia xử lý chip hàng đầu trong nước, sau khi trở về lập tức thành lập một phòng thí nghiệm hoàn toàn khác với các nghiên cứu trước đây, tuyển dụng nhân tài khắp nơi.
Với mức lương cao khiến người ta líu lưỡi, Điện tử Cẩm Tú ở Thiên Đô đã trở thành nơi tụ tập nhân tài công nghệ cao hiếm thấy ở Hạ quốc.
Trong kinh doanh, Tô Định Bắc không chút lưu tình với những nhân viên cũ có quan niệm bất đồng ở Điện tử Cẩm Tú.
Trả tiền, đuổi người.