Nhìn mấy đồng nghiệp cũ lần lượt rời khỏi, Từ Hoa không kìm được tới tìm Tô Định Bắc: "Giám đốc Tô, ngươi có vội quá không vậy, chúng ta vẫn chưa thành thục rất nhiều kỹ thuật.”
"Những gì chúng ta cần là một lĩnh vực tiên tiến để xác định nhận thức của người tiêu dùng về thương hiệu của chúng ta."
Đóng cửa văn phòng lại, Tô Định Bắc sắc bén nói: “Từ tổng, ngươi là người làm kỹ thuật, vậy ngươi nói cho ta biết thị trường điện thoại di động bây giờ chúng ta cần bao nhiêu năm để làm tốt nhất?”
Từ Hoa nghẹn lời.
"Nokia, Motorola, Ericsson…các công ty công nghệ này đừng nói là một năm, ba năm, trong trường hợp không tính chi phí đi chăng nữa, chúng ta có thể đạt tới trình độ kỹ thuật của đối phương không?”
Từ Hoa vẫn im lặng.
Tô Định Bắc nói chậm lại: “Vì vậy chúng ta phải đi một con đường khác. Theo quan niệm của các ngươi, điện thoại di động là công nghệ, theo quan niệm của ta, nó là một sản phẩm.”
“Uống gì không?”
Tô Định Bắc đứng dậy: “Ca ca để lại cho ta ít trà ngon, ngươi muốn uống thử không?”
Thấy Tô Định Bắc xử lý vấn đề nghiêm trọng dễ như trở bàn tay, Từ Hoa cảm thán.
Thiếu nữ trưởng thành nhanh đến nỗi làm cho hắn cảm thấy hơi bối rối.
Nhìn Từ Hoa nhận chén trà, đôi mắt trong như nước mùa thu của Tô Định Bắc hiện lên ý cười hiếm thấy: "Hạ quốc có giá cả đặc biệt của Hạ quốc.”
Tô Định Bắc chống tay lên bàn, thân hình mảnh mai lộ ra cảm giác áp bức: "Lấy giá điện thoại di động đối với đại đa số người Hạ quốc ra làm ví dụ, thật ra giá đó chỉ là để chứng minh đẳng cấp của bọn hắn mà thôi.”
Tô Định Bắc không cho Từ Hoa ngắt lời: "Cùng một mức giá, trong hai chiếc điện thoại di động có chức năng mạnh mẽ, một cái kiểu dáng đẹp và một chiếc kiểu dáng bình thường, ngươi nghĩ loại nào được yêu thích hơn?"
“Nếu chúng ta không thể tạo ra cái tinh tế khéo léo thì chúng ta tạo ra cái tự nhiên mà không tầm thường.”
Tô Định Bắc đưa cho Từ Hoa một bản thiết kế điện thoại di động cực kỳ giống thiết kế của Samsung W2013 đời sau, Từ Hoa liếc mắt một cái đã bị hình ảnh hấp dẫn.
Điện thoại di động bốn mặt màu đen bạc, hoàn toàn khác với Nokia và Ericsson nhỏ gọn đang hoành hành trên thị trường bây giờ.
Đây là bản thiết kế do Tô Bình Nam miêu tả, Tô Định Bắc tìm người vẽ ra, khi miêu tả Tô Bình Nam dựa vào trí nhớ đã thực hiện một số thay đổi đối với chiếc điện thoại này.
Vì lý do kỹ thuật, màn hình LCD nguyên bản đã được chạm khắc bằng bạc, nhưng lại làm cho nó trông quý phái và thanh lịch hơn.
"Rất có đẳng cấp.”
Tô Định Bắc nghiêm túc nói: “Hiểu tâm lý người Hạ quốc vĩnh viễn là người Hạ quốc.”
“Vậy kỹ thuật thì sao?”
Từ Hoa nhìn mô hình điện thoại di động thì không còn lo lắng về doanh số bán hàng, vì vậy hắn hỏi ra mối quan tâm lớn nhất của mình.
"Của người khác không nhất thiết phải là của chúng ta.”
Tô Định Bắc nói chuyện, gương mặt xinh đẹp toát ra vẻ tàn nhẫn giống Tô Bình Nam: "Phải nhớ kỹ, chúng ta là tập đoàn Cẩm Tú.”
...
Đôi khi người mạnh mẽ có thể sẽ làm người khác phật ý.
Nhưng con người có lối suy nghĩ kỳ lạ lắm, nếu là một người mạnh hơn hắn rất nhiều, hắn chẳng những không oán hận ghen tị mà ngược lại sẽ ngưỡng mộ, thậm chí còn tâm phục khẩu phục nữa.
Đó là trường hợp của Tô Định Bắc.
Khi những gì nàng áp dụng vào thị trường được chứng minh là chính xác, những tin đồn bên dưới biến mất không dấu vết giống như bông tuyết mùa hè.
Điện thoại Cẩm Tú được đặt tên là Cẩm Tú Mata. Người dưới đều nghĩ là Cẩm Tú lấy tên tiếng Anh, không ai biết đây chỉ là một thú vui quái ác của ông chủ Tô Bình Nam mà thôi.
Sau khi hoàn thành nghiên cứu và phát triển điện thoại di động Cẩm Tú, Tô Định Bắc gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
"Nói cho ta biết ngươi muốn làm thế nào?”
Giọng Tô Bình Nam mang theo sự hài lòng. Cuối cùng em gái mình cũng trưởng thành rồi, xử lý rất nhiều chuyện làm cho Tô Bình Nam cực kỳ hài lòng. Tô Định Bắc trầm ngâm vài giây rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Dựa vào mạng lưới bán hàng sản phẩm chăm sóc sức khỏe Cẩm Tú là chính, con đường thương nghiệp chỉ là phụ, cho các kênh cung cấp quyền định giá nhất định, chúng ta có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị phần.”
Lần đầu tiên ý kiến của Tô Định Bắc bị Tô Bình Nam bác bỏ: "Định Bắc, điện thoại di động khác với máy nhắn tin.”
Tô Bình Nam nghiêm túc nói: “Trong hai mươi thậm chí ba mươi năm tới, điện thoại di động sẽ trở thành nhu cầu thiết yếu quan trọng hàng ngày của mọi người. Danh tiếng rất quan trọng, bây giờ chúng ta không cần vội vàng kiếm tiền, tương lai mới là mùa thu hoạch của chúng ta.”
“Định vị thương hiệu cao cấp của chúng ta cho tốt, bán hàng phải đi kèm với hậu mãi để mọi người tin tưởng vào điện thoại di động Cẩm Tú, hãy nhớ rằng mô hình phải lớn.”
Tô Bình Nam cúp máy. Hắn không nói ra ý kiến cụ thể mà chỉ cho Tô Định Bắc một ý tưởng, cũng tương đương với việc cho Tô Định Bắc một bài kiểm tra.
…
Hạ Trúc chậm rãi thu ánh nhìn, im lặng không nói gì. Nàng đã nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của ba mẹ, mặc dù không biết số tiền viện phí trong những ngày qua là bao nhiêu, nhưng nữ tử biết chắc chắn sẽ không ít.
Nếu tiếp tục điều trị thì số tiền sẽ còn lớn hơn.
Nàng rất rõ tình hình gia đình của Dương Thiên Lý, nàng cũng rất rõ nhà mình có bao nhiêu tiền, cũng không thể để cho ba mẹ tóc hoa râm phải bán nhà bán đất đi. Cho nên Hạ Trúc hiểu rằng chỉ cần mình quyết định tiếp tục trị liệu, như vậy càng ngày nàng càng nợ nhân tình người ta nhiều hơn.
Hạ Trúc cảm thấy thật mông lung, câu nói hào hùng “nhân định thắng thiên” của Tô Bình Nam đã khơi dậy khát vọng sống của nàng. Con người khi đã trải qua sự sống và cái chết thì thay đổi rất nhiều suy nghĩ.