"Ngươi muốn nói gì?”
Dương Thiên Lý đóng hộp gỗ lại, giọng nói dịu dàng: "Đừng nghĩ lung tung, cho dù ta có chấp nhận hay không thì Nam ca vẫn sẽ giúp đỡ, ta rất chắc chắn về điều này.”
“Không phải đang nghĩ về điều đó.”
Hạ Trúc lắc đầu: “Từ nhỏ đến lớn ta rất khác người. Hầu hết những gì con gái thích ta đều không thích, cũng không nghĩ đến cuộc sống sang giàu gì. Ta chỉ cho rằng có một miếng cơm no và một chiếc giường mềm mại, mỗi buổi sáng có thể nhìn thấy mùa xuân ấm áp, hoa thơm nở rộ chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.”
Dương Thiên Lý nghe nữ tử nói cũng không xen vào, rất kiên nhẫn chờ nữ tử nói xong. Hạ Trúc tiếp tục nói: "Nhưng thế giới lớn như vậy, huống chi còn có ngươi, ta không cam lòng cứ ra đi như thế.”
“Nhưng ta lo lắng cho ngươi, ta không biết phải làm gì bây giờ, đồng ý hay từ chối, bởi vì ta không muốn ngươi vì ta mà gặp nguy hiểm.”
"Ngươi hiểu sai rồi.”
Lần đầu tiên nam nhân nói chữ "sai” trước mặt Hạ Trúc.
”Hắn tặng ta con dao này là muốn nhắc nhở ta đừng để xã hội bức thành chó, chứ không phải muốn ta làm chuyện gì đâu, ngươi không hiểu hắn.”
Dương Thiên Lý vừa nói vừa hồi tưởng lại chuyện trước đây: "Ngay từ khi ta quen biết hắn, Nam ca đã nói với chúng ta rằng hắn phải trở nên xuất sắc. Ta vẫn còn nhớ khi hắn nói câu này, trên người ba chúng ta chỉ có đủ tiền mua một bát mì.”
Dương Thiên Lý cười hơi tang thương: “Ta nhớ rõ ba người chúng ta ngồi xổm bên ngoài khách sạn, Nam ca một đũa, Văn Văn một đũa, ta một đũa thì hết sạch mì, sau đó đói bụng cả ngày.”
Hạ Trúc nhìn nụ cười mang nét tang thương của Dương Thiên Lý, lại nghĩ đến vết sẹo trên người nam nhân, đột nhiên nàng cảm thấy rất đau lòng.
"Có lẽ ngươi sẽ hỏi tại sao chúng ta không tìm kiếm một công việc đứng đắn để làm. Trên thực tế chúng ta đã làm như thế, nhưng sau đó không làm tiếp nữa."
Chúng ta dỡ than tại trạm than, mỗi ngày cả ba xui đến mức thuê nhà đắt hơn người ta mỗi tháng năm đồng.”
Dương Thiên Lý hoàn toàn chìm vào hồi ức, đây là lần đầu tiên Hạ Trúc nghe bạn trai mình nói về quá khứ của hắn, không kiềm được nghe rất nhập tâm: “Sau đó thì sao?”
Dương Thiên Lý cười cười: “Thật vất vả mới làm đủ một tháng, trạm than nói cho chúng ta biết tiền lương chỉ có thể phát một nửa, còn lại coi như tiền đặt cọc.”
“Chắc là lúc đó các ngươi đã quậy te tua.”
Hạ Trúc hơi buồn cười, cho dù là nam nhân của mình hay là Tô Bình Nam kia đều là những tên hung hãn, ấy vậy mà vẫn có người dám chơi bọn hắn?
"Không có.”
Đáp án nằm ngoài dự đoán của Hạ Trúc, Dương Thiên Lý cười buồn: "Lúc đó Nam ca vừa bỏ học trung học, thật ra chúng ta đều là những đứa trẻ mới vào đời, lúc ấy phải kiếm cơm.”
“Vậy tại sao sau đó không làm như thế nữa?”
Hạ Trúc tò mò. ”Mười mấy ngày sau, không biết vì sao đột nhiên Nam ca bùng nổ.”
Ánh mắt Dương Thiên Lý trở nên mơ hồ, tựa như trở lại ngày xảy ra sự việc. Nhớ ngày đó ăn phở hầm thịt lợn, nói là thịt lợn, nhưng trong một thùng lớn cũng không có mấy miếng thịt, dẫu vậy Dương Thiên Lý vẫn ăn rất ngon lành.
Tô Bình Nam ngồi xổm trên một tảng đá xanh ăn như hổ đói, và mấy đũa đã ăn sạch một chén phở lớn.
Khi hắn đứng dậy xới cơm thì thùng cơm chỉ còn trơ đáy.
"Nhóc con, lại đây nói chuyện một chút.”
Một lão hán Thiểm Tây phụ trách trạm than đang chậm rãi cầm một chén thức ăn lớn.
“Nói đi.”
Tô Bình Nam cầm mấy cái bánh bao, vừa nhét vào miệng vừa ngồi xuống bên cạnh lão đầu.
"Sau này gặp được một bữa ăn ngon, đầu tiên xới nửa bát, để ăn xong có thể xới thêm một bát, như vậy có thể ăn một bát rưỡi.”
Ánh mắt lão đầu tràn đầy đắc ý: “Sau này ngươi còn phải ở đây làm không biết bao lâu đâu, phải học một chút.”
Tô Bình Nam bị câu này làm cho đau đớn. Làm việc này suốt đời sao? Sự kiêu ngạo trong lòng khiến hắn không thể chịu đựng cuộc sống này. Thở dài một hơi, Tô Bình Nam hỏi lão nhân: "Ngươi đã làm bao lâu rồi?”
Lão đầu trợn mắt, lộ ra một hàm răng đen: “Sáu năm rồi, bây giờ thân thể xương cốt còn có thể làm được thì cứ tiếp tục làm.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng an ninh mở ra, mấy tên du thủ du thực say khướt đi ra, trong đó có một tên mặc trang phục Tôn Trung Sơn đổ nửa chậu thịt mỡ vào trong thau thức ăn của mấy con chó săn trông coi nhà máy than.
"Mẹ kiếp quá lãng phí.”
Lão đầu nhìn thịt mỡ trong thau thức ăn của chó mà nuốt nước bọt, giở giọng mắng chửi rất nhỏ. Đám người uống rượu kia giúp các nhà máy than nén than, ai nấy đều hung dữ, lão đầu sợ người ta nghe thấy tiếng hắn tức giận.
“Thật đúng là bọn chúng ngồi mát ăn bát vàng, còn chúng ta làm thân trâu ngựa mà chả được cái gì.”
Tô Bình Nam ở một bên híp mắt nhìn chó sói đang ăn, lại quay đầu lại nhìn hai huynh đệ của mình cũng đang ăn, không khác với chó là mấy.
“Phèo!”
Tô Bình Nam hung dữ nhổ nước bọt, ánh mắt hung ác, nói một câu lão hán không hiểu: “Mới hiểu rồi, nhưng cũng không quá muộn.”
Trong ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của lão hán, Tô Bình Nam sải bước đi tới trước mặt tô Văn Văn và Dương Thiên Lý đang ngồi xổm trên mặt đất ăn.
"Ném đi.”
Tô Bình Nam nhìn hai người mờ mịt, nói giọng tàn nhẫn cực kỳ: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta đổi cách sống.”