"Sau đó thì sao?”
Hạ Trúc nghe quá nhập tâm đến nỗi bệnh tật trên người cũng thấy đỡ hơn một chút.
Thấy Dương Thiên Lý im lặng không nói, nữ tử vội vàng hỏi. Nếu như không phải Dương Thiên Lý tự kể lại, nhất định Hạ Trúc không ngờ nam nhân có ánh mắt giống chim ưng kia lại có lúc nghèo túng như vậy.
"Sau đó à?”
Dương Thiên Lý cười cười, hắn không muốn nhắc tới những thứ bạo lực máu me kia với nữ nhân của mình nên chỉ thản nhiên nói: "Sau đó việc làm ăn đầu tiên của chúng ta ở huyện Trường Dương chính là giúp nhà máy than kia vận chuyển than, mãi cho đến sau này Nam ca cảm thấy không có gì phải vội vàng mới dẫn chúng ta đi Ô thành.”
Nam nhân nói nghe nhẹ nhàng nhưng nữ tử biết quá trình chắc chắn rất gian khổ và nguy hiểm. Nàng giơ tay sờ má của Dương Thiên Lý, mấy ngày nay bởi vì bôn ba mà có vẻ gầy gò hơn, ánh mắt nàng trở nên dịu dàng.
"Vì vậy, ngươi hiểu sai rồi.”
Nam nhân giữ lấy bàn tay nữ tử đang vuốt má mình, cứ thế lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay nàng, hắn nhỏ giọng nói: “Nam ca không muốn nhìn thấy ai yếu đuối, hắn bảo ta đừng để bị cuộc sống đè bẹp suy sụp, trong lòng có dao mới có thể sống với suy nghĩ thông suốt trong đầu.”
…
Tô Bình Nam cảm thấy mình hơi say nên lập tức buông ly rượu xuống, nhưng không ngăn cản Tô Văn Văn và Quang Diệu uống rượu. Hiếm khi ra ngoài thư giãn một lần, Tô Bình Nam cũng rất quý trọng bầu không khí tối nay.
“Lâu rồi hai người đã không ngồi chung với nhau như vậy, hôm nay không cần phải quan tâm đến ta đâu, cứ uống thoải mái đi.”
Tô Bình Nam tựa vào ghế, thân thể thả lỏng, gương mặt mỉm cười, cứ như vậy nhìn hai nam nhân đi theo mình lâu nhất uống hết chai này tới chai khác giống như thời gian từng ở Ô thành.
Ông chủ của quầy hàng bên đường là người Hải Nam bản xứ, rất ít khi thấy nam nhân uống rượu thả ga như vậy, sợ uống xong lại xảy ra chuyện gì không hay, cho nên hắn vẫn nhìn chăm chú nơi này.
Ban đầu hắn muốn khuyên nhủ, nhưng mắt nhìn của những người làm ăn chào đón khách thập phương đều rất tinh tế. Khí thế mấy người uống rượu kia lơ đãng lộ ra khiến hắn dẹp bỏ suy nghĩ.
Tô Bình Nam không để ý tới ánh mắt ông chủ không ngừng nhìn qua, mà mang theo chai bia xoay ghế hướng ra biển rộng bao la.
Mặt biển nơi ánh trăng buông xuống có màu xanh thẳm, những con sóng lấp lánh lăn tăn theo mặt biển nhấp nhô khiến khung cảnh thật huyền bí và hữu tình.
Người bên dưới có thể thư giãn, còn Tô Bình Nam là người cầm lái của tập đoàn Cẩm Tú thì như đi trên băng mỏng.
Châm một điếu xì gà, Tô Bình Nam rít một hơi để lưỡi cảm nhận được vị đắng của xì gà, suy ngẫm về những người trong ngành công nghiệp cờ bạc ở phía bên kia đại dương.
Michael Corleone rất coi trọng việc hợp tác với Tô Bình Nam. Mọi việc ở California rõ ràng đang phát huy tác dụng và tiến độ cực kỳ nhanh chóng. Mấy ngày nay hắn đã gọi điện hai lần để yêu cầu người từ tập đoàn Cẩm Tú sang đó, danh chính ngôn thuận nhậm chức giám đốc điều hành của Hiệp hội quản lý ngành công nghiệp cờ bạc California.
Giai đoạn đầu đều là công tác chuẩn bị, không có gì nhiều, nhưng người này nhất định phải trung thành đứng vững tuyến đầu.
Tô Bình Nam không lo lắng về việc liệu có ai đó chơi xấu mình hay không. Bây giờ với tài sản của tập đoàn Cẩm Tú, bất kể là ai hắn cũng có thể chống lại được.
Nếu có người giở trò kiểu gì cũng sẽ lộ mặt, đến lúc đó dù đối phương có tàn nhẫn đến mấy Tô Bình Nam cũng không sợ, bất kể đối phương là ai, lai lịch ra sao.
Điện thoại reo.
Tô Bình Nam đã ghét mẫu điện thoại di động cồng kềnh kia từ lâu, cho nên khi Cẩm Tú Mata vừa mới điều chỉnh xong, hắn khẩn cấp yêu cầu Tô Định Bắc đưa tới một cái. Vì cho nhị ca dùng nên Tô Định Bắc đặc biệt thay thế hoa văn chạm khắc rỗng của nắp gập bằng một con rồng vàng, trông vô cùng tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật.
“Nam ca, ta gầy đi rồi.”
Giọng Dương Thiên Lý hơi khàn khàn, truyền đến rõ ràng: “Không biết còn có thể mặc vừa bộ vest trước kia nữa hay không.”
Tô Bình Nam cười to: “Chào mừng ngươi về nhà.”
Ứng viên đã có.
Trước đây Dương Thiên Lý rất hung bạo nhưng không đủ bình tĩnh, động một tí là lấy mạng ra liều. Nhưng giờ Dương Thiên Lý đã có vướng bận, chuyện của Hạ Trúc khiến cho hắn hiểu rõ sức mạnh cá nhân hèn mọn cỡ nào trước xã hội tàn khốc kia.
Tô Bình Nam biết trên tay mình có thêm một thanh đao rất tốt, hắn đã nắm được rồi. Lúc ba người sắp đi, ông chủ bất ngờ cho miễn phí.
Tô Bình Nam xua tay từ chối, hơi nghi hoặc hỏi: “Ngươi quen biết ta à?”
Ông chủ lắc đầu: “Vị đại ca ngươi vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, ta nào có phúc khí này, ta không quen biết ngươi.”
Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu đang say rượu lập tức tỉnh táo lại, bọn hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt to trông có chút bóng bẩy vì béo của ông chủ, ánh mắt dữ tợn đến nỗi trán ông chủ túa đầy mồ hôi.
"Đại ca, ta muốn trao đổi với ngươi một chút.”
Trong ánh mắt hung dữ của hai người, ông chủ lắp bắp nói: "Ta muốn biết điện thoại di động mà ngươi vừa cầm được sản xuất ở đâu, ta muốn kinh doanh nó.”
Ông chủ luôn theo dõi Tô Bình Nam, vì vậy khi Tô Bình Nam lấy điện thoại ra, hắn cũng nhìn thấy rõ.
Đã quen nhìn điện thoại di động cồng kềnh, ông chủ liếc mắt một cái đã bị nó hấp dẫn, lập tức nhạy bén nhận ra đây là một cơ hội kinh doanh. Hắn cũng từng phát tài, cảm giác đầu tiên mách bảo nếu như không phải hắn đang phá sản, không có tiền thì hắn nhất định sẽ mua một cái về.
Phong cách quá đỉnh.
Tô Bình Nam hiếm khi liên tục cười to, vui vẻ vỗ vai ông chủ: "Ông chủ, mắt nhìn của ngươi thật khá. Được rồi, ta sẽ cho ngươi lấy bữa cơm này đổi phú quý.”