Trong khi Tô Bình Nam gật đầu đồng ý, Tô Định Bắc thức đêm hoàn thành nốt bản kế hoạch.
Nữ tử có khứu giác cực kỳ nhạy bén trong kinh doanh, theo Tô Định Bắc thấy, nếu muốn tạo ra danh tiếng và thương hiệu thì phục vụ chính là quy tắc thứ nhất.
Không thể không nói trong thời đại người bán kẻ mua như hiện nay, đạo lý mà Tô Định Bắc nghĩ đến sau này mọi người đều biết là đáng quý cỡ nào.
Nói một cách đơn giản, Tô Định Bắc căn bản không bán điện thoại di động mà là giúp khách hàng khẳng định đẳng cấp.
Vì chuyện này mà Tô Định Bắc đã cố ý yêu cầu các nhà thiết kế thiết kế thêm một vài mẫu. Thậm chí chiếc điện thoại di động chạm khắc rồng vàng đặc biệt tặng cho Tô Bình Nam cũng được Tô Định Bắc biến thành phiên bản giới hạn của thời đại này.
Đừng xem thường sức mua của đám nhà giàu mới nổi trong thời đại này. Giá điện thoại di động đắt đỏ như vậy, Tô Định Bắc làm thế nào để thu hút sự chú ý? Nàng đầu tư vào kiểu dáng bên ngoài của chiếc di động.
Nàng muốn người gọi điện thoại sẽ được vây quanh bởi những ánh mắt ghen tị ngay khi người đó vừa móc điện thoại ra.
Về vấn đề bán hàng, Tô Định Bắc nghĩ đến chuyện hợp tác.
Chuỗi cửa hàng đồ gia dụng một nam một bắc Quốc Mỹ và Tô Trữ bắt đầu có tiếng tăm đã lọt vào tầm ngắm của nàng.
Chọn bọn hắn vì hai chuỗi này có dịch vụ hậu mãi độc đáo và hoàn hảo trong thời đại này.
Đồng thời, Tô Định Bắc cũng có kế hoạch xây dựng các cửa hàng bán công nghệ trực tiếp của Điện tử Cẩm Tú tại Thịnh Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến. Lúc này Tô Định Bắc còn chưa biết vào thời điểm McDonald's và KFC đang ở mức cao, hành động này của nàng sẽ mang đến biết bao hiệu ứng chấn động.
Một ngày sau Tô Bình Nam lật xem bản kế hoạch. Hắn ngẩng đầu nhìn thẳng Tô Định Bắc vài phút: “Đều là ngươi nghĩ ra à?”
“Phải.”
Ánh mắt Tô Định Bắc rất kiên định.
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi: "Bây giờ hút xì gà quen rồi sao?”
“Không ghét.”
Gương mặt thanh tú của nữ tử toát ra vẻ khinh thường thế tục: “Ta thích vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người khi bọn hắn nhìn thấy ta hút xì gà hơn là mùi vị của nó."
Tô Bình Nam cười ném một điếu qua: “Quan tâm cách nhìn của người khác làm gì.”
Tô Định Bắc cúi người tiếp nhận, bên tai nghe thấy giọng nói chắc như đinh đóng cột của Tô Bình Nam: "Sau này Điện tử Cẩm Tú sẽ do ngươi điều hành.”
...
Cách ba ngày Tất Doanh Doanh lại gặp nam nhân đã để lại cho nàng một ký ức vô cùng sâu sắc. Nam nhân ăn mặc vô cùng sáng sủa, vest phẳng phiu trông như một người khác, thiếu chút nữa nàng đã không nhận ra đây là nam nhân nhếch nhác của mấy ngày trước.
Rạng sáng Dương Thiên Lý thay đồ vest.
Hắn có mối quan hệ với Điền Hải và sự quan tâm của viện trưởng Lý, cho nên có vẻ đặc biệt hơn những người đi chăm bệnh khác rất nhiều.
Đầu tiên là Dương Thiên Lý có thể sống trong phòng bệnh.
Giường bệnh ở bệnh viện Hải Nam quá tải nhưng viện trưởng Lý lên tiếng, bộ phận nội trú vẫn cố gắng dành cho Hạ Trúc một phòng bệnh cao cấp có nhà vệ sinh riêng biệt.
Thứ hai là tần suất bác sĩ đến.
Những bệnh nhân khác đều được bác sĩ đi kiểm tra phòng cố định một lần. Còn ở chỗ Hạ Trúc, ông chủ Ngô rảnh rỗi sẽ mang theo tổ y tế của hắn tới.
Ông chủ Ngô là một người rất có quyền lực ở bệnh viện Hải Nam, thường xuyên ra lệnh xuống dưới nên y tá và bệnh nhân đều hiểu rằng người trong phòng bệnh số ba không đơn giản.
Dương Thiên Lý thức dậy rất sớm.
Nam nhân mỉm cười dịu dàng nhìn nữ nhân vẫn đang ngủ say, ngắm gương mặt hơi tiều tụy của nàng vài phút rồi mới đứng dậy đi ra cửa. Không biết từ lúc nào ngoài cửa đã có hai nam tử mặc vest màu đen đang cầm đồ đứng chờ.
Trương Quân và Chu Lâm đều là những người đầu tiên đi theo Dương Thiên Lý. Vật họp theo loài, cấp dưới của Dương Thiên Lý đều rất giống hắn, tính cách trầm lặng ít nói.
"Thiên Lý ca.”
Nhìn thấy Dương Thiên Lý đi ra, ánh mắt hai người đều lấp lánh. Lần này đến Hải Nam, sếp tổng đột nhiên điểm danh khiến hai người hơi khó hiểu. Sau khi Dương Thiên Lý ra đi, tuy rằng đãi ngộ của những người đi theo hắn không thay đổi, nhưng cơ hội có thể tiếp cận sếp tổng lại càng ít. Nói cách khác, con đường thăng tiến thu hẹp rất nhiều.
Một triều thiên tử một triều thần, sau khi Lục Viễn tiếp nhận, mặc dù hắn đối đãi với tất cả mọi người rất tốt, nhưng dù sao trong lòng những người này vẫn có khoảng cách.
Khi bọn hắn đến Hải Nam, có thể tưởng tượng được trong lòng bọn hắn ngạc nhiên như thế nào khi nhìn thấy Dương Thiên Lý. Cũng bởi vì quy tắc của Cẩm Tú nghiêm ngặt, hai người mới không dám nói nhiều với đại ca.
"Vẫn tốt chứ hả?”
Ngoài Hạ Trúc ra, Dương Thiên Lý vẫn kiệm lời với người khác.
Hắn hỏi thăm tình hình gần đây của hai người rồi im lặng, chỉ là giọng nói phập phồng đã phơi bày tâm trạng của hắn.
"Vâng.”
Hai người cùng gật đầu.
"Đến lúc mấy giờ?”
Dương Thiên Lý thấy ánh mắt hai người lộ vẻ mệt mỏi, hắn biết thời gian hai người đứng ngoài cửa nhất định không ngắn.
Bọn hắn đưa bộ vest và mấy cái túi to trong tay cho Dương Thiên Lý: “Ba tiếng.”
Trương Quân trả lời rất thành thật: “Lão đại yêu cầu chúng ta phải tận mắt nhìn thấy ngươi mở nó ra.”
“Vất vả rồi.”
Dương Thiên Lý nhận lấy, mở ra, thấy bên trong là bộ vest màu đen phẳng phiu có cổ áo thêu hình rồng Hạ quốc tiêu chuẩn, khiến hắn cảm thấy như đã trải qua mấy đời rồi.