Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Quà Cảm Ơn

Chương 495: Quà cảm ơn Chương 495: Quà cảm ơn

"Cái gì đây?”

Tất Doanh Doanh kinh ngạc nhìn cái hộp mà Dương Thiên Lý đưa cho.

"Quà cảm ơn.”

Nam nhân nghiêm túc nói với nữ tử: "Cảm ơn ngươi.”

Lúc đó nữ tử bị buộc phải xuất hóa đơn khi chưa nhận được tiền, tuy rằng sau đó tiền của Dương Thiên Lý chuyển đến rất nhanh, nhưng quả thật mạo hiểm cũng không nhỏ. Ân tình này hắn phải gánh.

"Cảm ơn? Không, không, không, nơi này có quy định không thể nhận quà.”

Tất Doanh Doanh bối rối xua tay, sợ bị bác sĩ đi ngang qua nhìn thấy thì nàng sẽ gặp rắc rối lớn.

"Ta đã khai thông hết rồi, ngươi có thể yên tâm nhận lấy.”

Nam nhân nói xong liền cúi đầu cảm ơn sâu sắc.

Theo động tác của Dương Thiên Lý, mấy nam tử hung hãn phía sau hắn cũng đồng loạt cúi xuống.

Tất Doanh Doanh choáng váng. Cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy cảnh tượng thế này, nhất thời sững sờ trước bầu không khí nghiêm trang này.

Đến khi hồi thần, trước mặt nữ tử đã trống không, chỉ có cái hộp tinh xảo lẳng lặng nằm ở đó.

"Ba bát mì nhân sinh, một bát cũng không thể mất.”

Đây là nguyên tắc làm việc nhất quán của Tô Bình Nam, huống chi hắn cho rằng tiền tài chỉ là công cụ lung lạc lòng người mà thôi.

Tô Bình Nam không tham dự vào mối quan hệ giữa bệnh viện và Điền Hải, nhưng về phần tình cảm và hình tượng của Cẩm Tú hắn nhất định sẽ làm thật đẹp đẽ.

"Tất cả đã được xử lý xong rồi à?”

Tô Bình Nam ngồi trong xe mỉm cười nhìn Dương Thiên Lý hơi câu nệ: “Về nhà là tốt rồi, từ khi nào ngươi lại xem trọng tiền bạc như vậy?”

“Ta biết rồi.”

Dương Thiên Lý gật đầu nhoẻn miệng cười. Trong nháy mắt hắn đã biết trong lòng lão đại, mình vẫn như trước kia, giống như chưa từng ra đi.

“Người của ngươi lúc trước vẫn thuộc về ngươi, cho bọn hắn đi theo ngươi đến Tinh Điều quốc thăm thú, nhưng đi Tinh Điều quốc ngươi phải vững vàng.

Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Đừng lo lắng về những chuyện chuyên môn, những chuyện đó được giao cho người chuyên nghiệp làm.”

"Ngươi chỉ cần ổn định cục diện cho ta, có kẻ nào thò tay vào thì bẻ gãy tay hắn, đánh cho hắn răng rơi đầy đất.”

Nghe giọng tàn nhẫn như thường ngày của lão đại, Dương Thiên Lý cảm thấy máu trong cơ thể đều đang sôi trào. Hắn liếm đôi môi khô khốc rồi cười: "Cho dù ở bất cứ nơi nào, trong nước hay là nước ngoài, ta cũng sẽ dùng sự thật nói cho bọn hắn biết ta là Dương Thiên Lý của Cẩm Tú.”

Nhìn nét mặt của Dương Thiên Lý, Tô Bình Nam yên tâm gật đầu. Dương Thiên Lý vẫn là con sói tàn nhẫn chứ không phải là con chó bị đè bẹp.

"Ngươi cũng phải học cách khống chế nhân tài.”

Tô Bình Nam day chỗ lông mày hơi căng đau: “Nhân tài cao cấp không dễ tìm, càng không dễ khống chế. Lần này do thời gian quá gấp, Lâm Di đã chọn được người, ta sẽ gặp hắn một lần, nếu như thích hợp thì hắn sẽ giúp ngươi đi thành lập một đế quốc khác của chúng ta.”

Giọng Tô Bình Nam vẫn kiêu ngạo như trước, Dương Thiên Lý nghiêm túc gật đầu.

Tô Bình Nam nói tiếp: "Ngươi phải học cách dùng người. Mà nhân tài giống như ngựa khó thuần, ngươi phải biết cách thuần hóa.”

Tô Bình Nam phun ra một hơi khói, giọng nói tràn đầy tự tin: "Thuần phục một con ngựa khó thuần chẳng những phải đeo dây cương cho nó, mà còn phải không để cho bản thân bị nó đảo ngược, như vậy nó mới có thể phục tùng.”

Cuối cùng Tô Bình Nam vỗ vai Dương Thiên Lý kết thúc cuộc trò chuyện: "Là một con người, hắn có nhược điểm và ham muốn, học cách chi tiền, làm ba bát mì ngon, hẳn là ngươi không làm ta thất vọng.”

“Nam ca, ngươi yên tâm.”

Ánh mắt Dương Thiên Lý lộ ra vẻ hung ác đã lâu không thấy: “Ta làm việc sẽ không để ngươi thất vọng đâu.”

...

Tất Doanh Doanh mở cái hộp kia ra. Một chiếc đồng hồ nữ, nữ tử không biết thương hiệu được ghi bằng tiếng Anh trên đồng hồ.

BULGARI.

Kiến thức về hàng xa xỉ của các nữ tử trong thời đại này nghèo nàn hơn so với các thế hệ sau.

"Cảm giác rất đắt tiền.”

Tất Doanh Doanh chống má, mặt mày ủ rũ bấm số điện thoại của biểu tỷ Dương Phàm biết tuốt đang làm trong công ty bảo hiểm.

Vì nhận được tin tức mà sáng hôm sau nữ tử thức dậy với quầng thâm dày đặc dưới mắt, phải trang điểm ba lần mới che được.

"Đi rồi ư?”

Nữ tử ôm chặt cái hộp vào lòng, trợn tròn mắt nhìn ông chủ Ngô, vẻ mặt khó tin hỏi: "Làm sao có thể? Ở Hải Nam làm gì có bác sĩ nào tốt hơn bác sĩ Ngô chứ?”

Ông chủ Ngô bị Tất Doanh Doanh vô tình nịnh nọt trêu chọc cười to, nhất thời ánh mắt nhìn nữ tử dịu dàng hơn rất nhiều.

"Bọn hắn đã đi đến phòng khám Mayo ở Tinh Điều quốc rồi.”

Người có xuất thân học y như Tất Doanh Doanh sao lại không biết cơ sở y tế hàng đầu tiếng tăm lừng lẫy này. Tin tức này khiến nàng sửng sốt.

Ông chủ Ngô xoay người, liếc nhìn cái hộp trong ngực nữ tử: “Giữ lại đi, không sao đâu.”

Những lời nói trong lúc vô tình mới là sự thật.

Vì một câu nói vô tình của nữ tử mà ông chủ Ngô cảm thấy rất tốt. Địa vị của hai người không giống nhau, dĩ nhiên biết những thứ cũng không giống nhau.

Lý viện trưởng đã nhận quà rồi, chút đồ trong tay nữ tử có tính là gì?

Ông chủ Ngô vừa nghĩ vừa lộ ra nụ cười hài lòng, quả nhiên là bạn của Điền Hải đại công tử ra tay rất hào phóng.

Đoàn người của ông chủ Ngô đã biến mất ở góc hành lang, Tất Doanh Doanh ôm cái hộp tinh xảo trong ngực, sững sờ tại chỗ thật lâu.

Bình Luận (0)
Comment