Phát ca, Thần Tiên Phát.
Ở Hào Giang có một nam nhân mà tất cả tam giáo cửu lưu đều cười hì hì gọi hắn là Thần Tiên Phát.
Đã là tất cả mọi người, dĩ nhiên bao gồm Hà tiên sinh quyền thế ngập trời và Băng Nha Doãn hung ác tự xưng là đứng đầu Hào Giang.
Thần Tiên Phát này không phải là nam nhân kiêu ngạo ngậm tăm trong miệng, dùng đô la châm thuốc như trong bộ phim Bản Sắc Anh Hùng, tên thật của hắn là Lâm Hoài Phát.
Thần Tiên Phát tiếng tăm lừng lẫy chỉ là một junket (*), hắn rất thiếu tiền nhưng sống rất vui vẻ.
(*) Junket: là những người trung gian cho vay tiền nóng, sắp xếp chỗ ở và được trả 40% tiền thu về của sòng bài.
Sở dĩ Lâm Hoài Phát được gọi là Thần Tiên Phát là bởi vì hắn đã phát huy công việc của mình đến mức tối đa. Một năm trước, hơn bảy mươi phần trăm trong số mười chín phòng khách quý ở Hào Giang đều là vòng quan hệ của Lâm Hoài Phát.
Nói cách khác, bốn mươi lăm phần trăm doanh số của Hào Giang vào thời điểm đó là do khách của nam nhân trung niên bình thường này cung cấp, điều này cho thấy hắn đã khéo léo thu phục mọi người như thế nào.
Tiền junket kiếm được toàn bộ nhờ vào hoa hồng.
Tỷ lệ lãi suất cho khách vay tiền là 1,5%, tỷ lệ này không cao, nhưng vào thời điểm Phát ca huy hoàng nhất, một đêm hắn có thể kiếm được tiền triệu. Danh xưng Thần Tiên Phát bắt đầu từ đêm đó. Sau khi biết chuyện, Hà tiên sinh rất kinh ngạc, đánh giá Lâm Hoài Phát bằng một câu: “Lợi hại, quả thực chính là Thần Tiên Phát của Hào Giang.”
Thành nhờ Tiêu Hà, bại cũng do Tiêu Hà.
Lâm Hoài Phát đối đãi với khách hàng có thể nói là phục vụ tỉ mỉ tới tận răng, hết lòng tận tụy với khách hàng, quả thực làm vô cùng tốt.
Hắn đã bỏ ra ba mươi vạn một đêm cho khách, vì vậy khách sẵn sàng tin tưởng hắn, chỉ vay tiền từ hắn. Nhưng Lâm Hoài Phát bại cũng vì thế.
Một trong những khách sộp của hắn đã đánh bạc thua sạch tiền, Lâm Hoài Phát cho đối phương vay, kết quả là sau khi khách thua mất hai mươi triệu thì bốc hơi khỏi nhân gian trong một đêm.
Lỗ thủng lớn này đã hạ gục Lâm Hoài Phát, nhưng hắn không trốn đi mà chỉ thản nhiên nói một câu: "Thắng thì lấy đi, thua thì trả lại tiền, đó là chuyện công bằng rất bình thường.”
Sau đó hắn táng gia bại sản bù vào mà vẫn còn thiếu khoản nợ khổng lồ sáu triệu.
Tất cả mọi người đều phục, bao gồm cả kẻ đòi nợ Băng Nha Doãn.
Băng Nha Doãn tìm Lâm Hoài Phát hỏi: “Thần Tiên Phát, ta hỏi này, liệu ngươi có biến mất không?”
Lâm Hoài Phát lắc đầu: "Nhất định sẽ trả lại cho ngươi.”
Băng Nha Doãn gật đầu nói một câu: "Ta tin ngươi.”
Sau đó xoay người bỏ đi.
Băng Nha Doãn tin tưởng Lâm Hoài Phát, nhưng khách hàng của hắn chưa chắc đã hài lòng.
Nếu không có tiền, khách không thể cảm thấy tận hưởng tối đa. Nhóm hào khách không hài lòng, bị những junket khác nhân lúc cháy nhà hôi của cướp đi hơn phân nửa khách.
Để lại mấy người khách cho hắn cũng là nể mặt tình xưa. Đối với Lâm Hoài Phát đang nợ một khoản tiền lớn mà nói, doanh số cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi. Lâm Hoài Phát không nản lòng...
Hàng ngày trong căn phòng trọ nhỏ, hắn vẫn chải đầu tỉ mỉ, để lộ trán và tai, cạo râu sạch sẽ.
Bắt đầu lại từ đầu.
Từ một cá nhân nhỏ bé trở thành một người trung lưu, Lâm Hoài Phát đồng hành với vô số khuôn mặt tươi cười, nhưng bước đi vẫn khó khăn như trước. Cũng có người hỏi hắn tại sao nhất định phải ở lại. Lâm Hoài Phát trả lời bằng một câu thoại của một vị thần tiên khác:
"Ta ở lại đây không phải để chứng minh ta có đủ khả năng hay không, ta sẽ chứng minh rằng ta có thể lấy lại những gì ta đã mất.”
Đúng lúc này, Lâm Hoài Phát gặp một nữ nhân cùng họ với hắn, Lâm Di.
"Ngươi làm nghề này bao lâu rồi?”
Nữ nhân tìm thấy Lâm Hoài Phát trong một quán bar giá rẻ. Sau khi giúp hắn gọi một ly rượu đắt nhất của quán bar này, Lâm Di ngồi xuống trước mặt hắn và hỏi câu đầu tiên. Nhìn nữ nhân thanh lịch sang trọng trước mặt cùng những nam nhân dũng mãnh phía sau nàng, Lâm Hoài Phát trả lời thành thật: "Mười tám năm.”
Lâm Di gật đầu, tiếp tục hỏi: "Mười tám năm, có thể nói là ngươi am hiểu ngành công nghiệp cờ bạc.”
“Phải.”
Lâm Hoài Phát trả lời chi tiết: “Sòng bạc Hào Giang có ba mươi chín loại phương pháp đánh bạc, ta đều rất hiểu rõ. Từ chia bài đến tiếp nước, ta đều có bạn bè quen thuộc.”
Rõ ràng là nữ nhân đã chuẩn bị sẵn, không ngừng hỏi hắn, mà những câu hỏi này làm cho Lâm Hoài Phát cực kỳ kinh ngạc. Với kinh nghiệm của mình, hắn phán đoán rằng nữ nhân này không phải là một con bạc, tất cả các câu hỏi đều xuất phát từ góc độ của sòng bạc, chuyện này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Sau hai mươi phút, Lâm Di hài lòng đóng quyển sổ tay lại, nói một câu khiến hắn kích động: "Có muốn trở mình hay không?”
“Có.”
Lâm Hoài Phát trả lời.
"Ta sẽ đưa ngươi đến gặp một người.”
Nữ nhân đứng dậy và để lại một danh thiếp: “Nếu ngươi đồng ý thì bây giờ đi với ta.”
Lâm Hoài Phát không hề do dự, giờ đây hắn chỉ còn lại một cái mạng quèn, đã không còn gì để sợ nữa.
Thần Tiên Phát biến mất.
Sáng sớm hôm sau, trong số các nhân viên đón chuyến tàu đầu tiên của cảng không xuất hiện bóng dáng của Lâm Hoài Phát, tin tức này lập tức lan rộng khắp Hào Giang.
Và lúc đó, Lâm Hoài Phát lên máy bay tới Thiên Đô, hắn vẫn mờ mịt không hiểu gì, tin tức duy nhất nhận được chính là hắn phải gặp một người tên là Tô Bình Nam.