Quan sát sắc mặt, thông qua khí thế nói chuyện và quần áo của của một người để phân tích xuất thân và tính cách của người đó là bản năng của một junket.
Phân tích xuất thân, điều tra các chi tiết liên quan đến số tiền mà hắn có thể cho vay. Nghiên cứu tính cách, quyết định bàn cờ bạc mà hắn giới thiệu cho khách hàng.
Không phải junket không muốn khách hàng thắng tiền, ngược lại bọn hắn rất muốn khách hàng thắng tiền.
Bởi vì những lần như vậy, tiền boa những người giành chiến thắng cho bọn hắn còn cao hơn doanh số nhiều, nhưng bản thân nó lại vô cùng an toàn, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Lâm Hoài Phát đã làm nghề này mười tám năm, bản năng này càng ăn sâu vào trong xương cốt. Nhưng sau khi hắn nhìn thấy nam nhân tên Tô Bình Nam kia, tất cả bản năng này đều mất đi ý nghĩa.
Nam nhân này vững vàng như núi, khí thế mạnh mẽ, tĩnh lặng như hồ nước.
Từ lúc vào nghề đến nay, Lâm Hoài Phát đã được xã hội tôi luyện hỏa nhãn kim tinh biết được người mình muốn gặp nhất định không đơn giản. Tuy rằng còn chưa nhìn thấy Tô Bình Nam, nhưng những quy tắc nghiêm ngặt và cấp dưới hung hãn trên đường đi khiến cho Lâm Hoài Phát càng thêm thận trọng. Khi đến dưới tòa nhà Cẩm Tú, cảm giác này lên tới đỉnh điểm.
Cũng không phải Lâm Hoài Phát chưa từng thấy tòa nhà cao như vậy, cao ốc của các tập đoàn lớn như HSBC, Standard Chartered ở Cảng thành chưa chắc đã thua kém tòa nhà trước mặt bao nhiêu, nhưng cái gì cũng có sự đối lập.
HSBC, Standard Chartered ở đâu?
Cảng tự do lớn nhất Đông Nam Á là nơi các tài phiệt lớn tụ tập, mặc dù khí thế bức người nhưng các tòa nhà cao tầng đó gần như giống nhau.
Tòa nhà Cẩm Tú thì khác, đó là một tòa cao ốc xứng tầm ở Thiên Đô, nó gợi lên cảm giác cực kỳ trấn áp so với các toà nhà xung quanh.
Hắn nhắm mắt đi theo phía sau Lâm Di, cả người tỏ ra cẩn trọng.
Lâm Hoài Phát đã biết tên của nữ nhân phía trước.
Lâm Di là bà chủ của hội sở Danh Viện ở Cảng thành. Hắn biết nàng có quan hệ thân thiết với rất nhiều phú hào ở Cảng thành, nhưng không ngờ nữ nhân này còn là một thành viên của tập đoàn Cẩm Tú, hơn nữa địa vị hẳn là khá cao, từ lời nói cử chỉ của những người đi theo Lâm Di có thể nhìn ra điểm này.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, Lâm Hoài Phát bước vào tòa nhà Cẩm Tú. Hai mươi phút sau, hắn được đưa vào văn phòng chủ tịch, lần đầu tiên trong đời hắn gặp được Tô Bình Nam.
Văn phòng lớn đến kinh ngạc.
Lâm Hoài Phát đã quen với cuộc sống tấc đất tấc vàng tại Hào Giang. Hắn cúi đầu, vẫn bị khí thế của tập đoàn Cẩm Tú doạ sợ, thậm chí còn không dám đánh giá đồ trang trí xung quanh.
Tô Bình Nam gật đầu với Lâm Di, Lâm Di cười khom người lui ra ngoài, văn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai nam nhân.
"Ngươi là Thần Tiên Phát?”
Tô Bình Nam cười nói ra biệt danh của Lâm Hoài Phát, sau đó chỉ vào ghế sô pha rộng ở góc: “Ngồi xuống đi.”
Lâm Hoài Phát vẫn thận trọng như trước, gật đầu đáp một tiếng rồi ngồi xuống đang hoàng, hai tay đặt trên đầu gối như một học sinh ngoan.
"Uống gì?”
Tô Bình Nam hỏi: “Trà hay cà phê?”
“Trà.”
Tô Bình Nam gật đầu, ấn một tiếng chuông trên bàn làm việc. Văn Tiểu Địch nhanh chóng đẩy cửa đi vào. "Đem hai tách trà xanh đến và giúp ta gọi Thiên Lý tới.”
Văn Tiểu Địch gật đầu đi ra, chẳng mấy chốc văn phòng lại im lặng.
"Ngươi có đoán được tại sao ta tìm ngươi không?”
Tô Bình Nam tựa vào ghế, bình tĩnh hỏi: “Ta muốn nghe lời nói thật.”
Lâm Hoài Phát ngẩng đầu, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc vì tuổi tác của Tô Bình Nam, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Lúc đầu thì không biết, bây giờ thì có thể đoán được một chút.”
Tô Bình Nam gật đầu: ”Nói đi.”
Giọng của nam nhân đối diện càng bình tĩnh thì trong lòng Lâm Hoài Phát càng khẩn trương, thậm chí hắn cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi. "Tô tiên sinh, ta đoán ngươi muốn kinh doanh sòng bạc.”
Giọng Thần Tiên Phát kích động, trán cũng run rẩy. Không ai biết rõ hơn hắn việc nhà cái kiếm được nhiều tiền cỡ nào, hắn không dám nghĩ về điều đó. Nhưng dọc đường tới đây, thực lực của tập đoàn tài chính có tên Cẩm Tú này làm cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt hắn, Tô Bình Nam giống như một nhân vật quyền lực bí ẩn ở Hạ quốc, nhân vật tầm cỡ như vậy tìm hắn chắc chắn không phải chuyện nhỏ, chẳng lẽ muốn hắn dẫn đi Hạo Giang chơi? Ngay cả hắn cũng không tin.
"Đoán đúng rồi.”
Tô Bình Nam mỉm cười, ném một điếu xì gà cho Lâm Hoài Phát đang căng thẳng: “Có ý tưởng gì không?”
Lâm Hoài bắt được xì gà thì ngẩn người. Trong lúc hắn cùng đường bí lối, đột nhiên trước mặt hắn xuất một người có thể có thể cứu vớt hắn, khiến cho hắn ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Trong phút chốc đầu óc rối loạn, mọi thứ quay cuồng.
"Lâm tiên sinh, mời uống trà."
Giọng nói của Văn Tiểu Địch khiến hắn hoàn hồn, nhìn sang Tô Bình Nam với tâm trạng thấp thỏm, bởi vì Tô tiên sinh đã thấy mình thất thần.
"Tô tiên sinh, ta, ta có thể giúp đỡ.”
Cảm thấy mình mất điểm trước mặt Tô Bình Nam, Lâm Hoài Phát nói dồn dập: “Ta đã theo bà nội vào Bồ Kinh từ lúc tám tuổi, từ quan hệ xã hội đến đại lý, từ chia bài đến bồi thường... Ta đều biết rõ tất cả.”
Giống như một người chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lâm Hoài Phát nói ra tất cả những gì mình biết, sợ bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
Tô Bình Nam lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ hỏi vài câu, Lâm Hoài Phát trả lời rất lưu loát.
"Ngươi thấy sao?”
Nghe Tô Bình Nam nói chuyện, Lâm Hoài Phát mới nhìn thấy trong văn phòng có thêm một thanh niên cao cao gầy gầy không biết đến từ lúc nào, im lặng như một tảng đá.
Dương Thiên Lý nhìn ánh mắt chờ mong của Lâm Hoài Phát, giọng nói lạnh như băng: "Nghe hay lắm, làm không tốt ta sẽ xử lý.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho đáy lòng Lâm Hoài Phát cảm thấy lạnh lẽo, hắn đã phấn khích đến mức thiếu chút nữa quên mất một nhân vật lớn như Tô tiên sinh sao có thể dễ nói chuyện như thế.