Ôn Uyển cảm thấy nàng đã xảy ra vấn đề. Nhân dịp còn chưa trúng độc quá sâu, nàng quyết định tự cứu mình.
Thế là khi Mã đại tỷ nhắc đến đối tượng cực kỳ phù hợp với hình tượng trong giấc mộng của nàng không biết lần thứ bao nhiêu, nàng đã bất ngờ gật đầu đồng ý.
Sau đó, mọi việc đều thuận lý thành chương.
Tô Bình Nam đang ở bên kia bờ đại dương, thợ xoa bóp tư nhân Ôn Uyển trở nên rảnh rỗi vô cùng. Hai bên đều có thời gian, cho nên cả hai quyết định gặp mặt.
Điều ngoài ý muốn chính là, có lẽ vì muốn thể hiện sự coi trọng khi gặp mặt, điểm hẹn mà nam nhân tên Mạnh Phi kia chọn chính là Cẩm Tú Sơn Trang.
Cẩm Tú Sơn Trang của tập đoàn Cẩm Tú.
Khi nói chuyện, nam nhân kia tỏ ra rất bình thản, cách ăn nói cũng rất hài hước, còn cố tình đặt chiếc chìa khóa xe Audi lên trên bàn, muốn thể hiện gia cảnh của mình rất khá.
Dường như mọi thứ đều rất thuận lợi. Chủ đề nói chuyện của nam nhân này cũng rất rộng, hai bên trò chuyện khá vui vẻ, nhưng Ôn Uyển lại cảm thấy người này thiếu một cái gì đó, một cảm giác không yên lòng.
Đối phó hết câu này đến câu khác, Ôn Uyển rất nhanh tìm được nguyên nhân.
Đó chính là Tô Bình Nam.
Bất tri bất giác nàng đã so sánh người trước mặt với boss của nàng. Không so sánh thì còn tốt, khi so sánh rồi lại cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Nhất là nam nhân đối diện luôn tận lực ba hoa, lại càng khiến cho nàng tức cười.
“Nghe nói ngươi đang công tác tại tập đoàn Cẩm Tú?”
Mạnh Phi vừa hỏi vừa ân cần xoay bàn quay, chuyển thức ăn vừa mới mang lên đến trước mặt Ôn Uyển: “Ngươi nếm thử xem, món này không tệ đâu. Cẩm Tú các ngươi kinh doanh ẩm thực rất dụng tâm, bất luận phục vụ hay khẩu vị đều rất tốt. Ta thường xuyên đến Cảng thành làm ăn, cảm thấy chỉ cần ở đây cố gắng một chút thì thậm chí cũng có thể sánh với Peninsula Hotel ở Cảng thành.”
“Vâng.”
Ôn Uyển nhìn Mạnh Phi vẫn đang cố gắng khoe khoang, nói: “Ta làm thư ký cho tập đoàn Cẩm Tú, thư ký văn phòng của Tô tổng.”
Nàng không có nói xạo. Chức vụ thợ xoa bóp tư nhân hoàn toàn không có ở tập đoàn Cẩm Tú, cộng thêm ngày thường nàng cũng hay giúp đỡ giải quyết một số công việc của thư ký, cho nên Tô Bình Nam quyết định cho Ôn Uyển nàng cái danh thư ký văn phòng.
Mạnh Phi há to miệng, đột nhiên mất đi cái nhanh mồm nhanh miệng như vừa rồi, ánh mắt rõ ràng còn có chút hoảng hốt, sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Ôn Uyển là một nữ nhân rất đẹp. Ở niên đại này, cái từ thư ký thường có một số hàm nghĩa không tốt. Nhìn biểu hiện của nam nhân trước mắt, rõ ràng là hắn đã nghĩ sai.
Ôn Uyển đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Một nam nhân như vậy khiến nàng cảm thấy buồn nôn: “Peninsula Hotel cũng là sản nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú, hơn nữa đầu bếp của Peninsula sẽ luân chuyển vị trí đến những khách sạn khác của Cẩm Tú.”
Không để nam nhân kia có cơ hội lên tiếng, Ôn Uyển nói tiếp: “Món ăn này có tên là Tuyết Sơn Bạch Phượng Hoàng, thật ra nó chính là tuyệt chiêu sở trường của Trần sư phụ ở Peninsula Hotel.”
Bầu không khí ngột ngạt bắt đầu lan tràn giữa hai người. Ôn Uyển ưu nhã cầm túi xách đứng dậy, lấy ra danh thiếp của mình đưa cho nhân viên phục vụ: “Tính một nửa chi phí cho ta nhé.”
Nói xong, Ôn Uyển cũng không quay đầu lại rời đi, để lại nam nhân bị hù đến sắc mặt tái nhợt ngồi một mình ở đó.
Tính ra thì Ôn Uyển suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Ngày hôm sau, cũng không biết nam nhân tên Mạnh Phi kia đã nói gì với Mã đại tỷ, người trong chung cư bắt đầu chỉ trỏ nàng.
Nàng có chút không hiểu cho lắm. Về sau, một người dân có vẻ lương thiện ở đây đã nói cho Ôn Uyển biết chân tướng: “Cô gái, mọi người đều nói ngươi là tiểu tam do một ông chủ lớn bao nuôi. Rốt cuộc ngươi đã đắc tội ai vậy? Mấy lời nói đó khiến mọi người xôn xao lắm.”
…
“Sao vậy?”
Tô Bình Nam cau mày, tay của Ôn Uyển đã mấy phút không nhúc nhích. Hắn mở mắt, liền nhìn thấy Ôn Uyển đang thất thần, gương mặt xinh đẹp viết đầy ấm ức.
“Không, không có gì.”
Ôn Uyển đang thất thần đột nhiên bị lời nói của Tô Bình Nam làm cho giật mình, vội lắp bắp trả lời.
“Ngươi có việc gì thì cứ nói ra.”
Giọng điệu của tổng giám đốc người máy vẫn lạnh lùng như trước: “Lúc nào cũng khúm núm, không biết làm thế nào mà ngươi luyện được tay nghề tốt như thế.”
Nếu là trước đây, Ôn Uyển nhất định sẽ bị dọa sợ gần chết. Song hôm nay, mặc dù nàng bị dạy dỗ nhưng nàng vẫn mỉm cười tươi rói. Tuy giọng điệu của người máy rất không khách sáo, nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy yên tâm khó tả.
...
Thế nào là kiêu hùng?
Bên trong Văn Tuyển Trần Lâm có nói rất rõ ràng, đó là hạng người dũng mãnh hùng kiệt, khôi thủ cường hoành, có dã tâm, tính cách cực kỳ cẩn thận.
Tô Bình Nam rất ít khi hỏi hai lần một vấn đề. Nhưng khi Ôn Uyển đẩy cửa bước ra, hắn lại hỏi một câu: “Thật sự không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì mà.”
Lần này Ôn Uyển trả lời rất cương quyết. Nữ hài một mình phiêu bạt xông xáo đều có sự dẻo dai, tất có thể chịu đựng được, sao nàng lại không biết xấu hổ mà nói ra miệng chứ?
Nói thế nào?
Toàn bộ chung cư chỗ ta đang ở nói ngươi bao nuôi ta?
Ôn Uyển nói không nên lời.
Nàng chuyển đi.
Nàng không biết rằng một kiêu hùng đã quen với thói ngươi lừa ta gạt, cẩn thận với người và sự vật xung quanh đang ra lệnh: “A Viễn, Ôn Uyển có việc, ngươi mau giúp ta điều tra cho rõ ràng.”
Tô Bình Nam nheo mắt cúp điện thoại.
Con đê ngàn dặm cũng có thể bị hủy bởi tổ kiến.
Mặc dù phong cách làm việc của Tô Bình Nam hào phóng bá đạo, có đôi khi còn có vẻ hơi cấp tiến nhưng hắn hiểu đạo lý cẩn thận thì thuyền mới có thể chạy đến vạn năm hơn ai hết.
Ôn Uyển không biết, thậm chí khi nàng còn chưa rời khỏi cao ốc Cẩm Tú, Tô Bình Nam đã nhận được những gì mà hắn muốn biết. Có thể thấy được hiện tại lực khống chế các mặt của tập đoàn Cẩm Tú ở Thiên Đô đã đạt đến trình độ như thế nào.
Nhận được tin tức, Tô Bình Nam nhéo nhéo mi tâm: “Có phải mình đã quá cẩn thận rồi hay không?”