Trước đây, Ôn Uyển kiếm được không ít tiền. Bây giờ, với số tiền lương tăng gấp bội, nàng đã trở thành một tiểu phú bà chính cống.
Mấy ngày trước, tiểu phú bà Ôn Uyển đi mua nhà ở Thiên Đô, không ở trong căn nhà mà tập đoàn Cẩm Tú cung cấp cho nàng nữa.
Ban đầu nàng vốn không có ý định mua nhà, bởi vì nàng thật sự chẳng có tình cảm gì với Thiên Đô. Nàng dự định sau khi kiếm đủ tiền rồi thì về Hải Châu, xem như lá rụng về cội.
Cho đến khi làm việc tại tập đoàn Cẩm Tú được một thời gian ngắn, nàng đã thay đổi suy nghĩ.
Mặc dù thái độ của Tô Bình Nam đối với nàng luôn là giải quyết việc chung, nàng cũng chẳng qua lại quá gần với người chung quanh, nhưng cảm giác an toàn đã lâu không thấy cùng với sự tôn trọng đã khiến Ôn Uyển trầm mê trong đó.
Một nữ hài phiêu bạt, xông xáo giang hồ từ rất sớm cần nhất chính là cảm giác an toàn. Có thể làm lâu dài hay không là vấn đề mà Ôn Uyển quan tâm nhất.
“Tô tổng, ta có thể làm được bao lâu?”
Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển đặt câu hỏi với tâm trạng kích động sau khi nhận được tháng lương đầu tiên.
“Bao lâu?”
Tô Bình Nam hơi sửng sốt. Ôn Uyển nhìn ra được dường như đối phương chưa hề cân nhắc đến vấn đề nàng sẽ rời đi.
“Làm đến khi nào ngươi không muốn làm nữa hoặc ta không thuê nổi ngươi nữa mới thôi.”
Tô Bình Nam trầm ngâm chưa đến một phút, rất nhanh đưa ra đáp án.
“Ừm.”
Ôn Uyển lên tiếng. Nàng đã mua nhà, chuyển ra khỏi nơi ở mà tập đoàn Cẩm Tú đã sắp xếp cho nàng.
Khi mua nhà còn phát sinh một khúc nhạc dạo ngắn. Sau khi chủ đầu tư hỏi vài câu về công việc của Ôn Uyển, tổng giám đốc liền giảm thẳng mười phần trăm.
“Kết giao bằng hữu thôi.”
Thậm chí lão tổng giám đốc còn nở nụ cười nịnh nọt, nhưng Ôn Uyển biết nụ cười này không phải dành cho nàng mà là cho nam nhân đằng sau nàng.
Mua nhà xong, rất nhiều bạn bè đến chúc mừng nàng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy ngạc nhiên không biết vì sao nàng lại đột nhiên mua nhà, bởi vì trước đó nàng đã từng nói rất nhiều lần nàng sẽ không ở lại Thiên Đô.
Ôn Uyển không trả lời, chỉ mỉm cười.
“Ta không muốn đi. Nếu ngươi vẫn luôn thuê ta, ta sẽ làm cả một đời.”
Đây chính là lý do duy nhất của nàng.
Ôn Uyển lại thay đổi thủ pháp. Lần này nàng xoa bóp huyệt cổ vai. Tô Bình Nam đã nhắm mắt dưỡng thần, còn nàng thì bắt đầu thất thần, suy nghĩ lại trôi đến chuyện của mấy ngày trước.
...
Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp thuộc về tài nguyên khan hiếm của xã hội.
Sau khi Ôn Uyển chuyển vào chung cư, nàng đi về luôn luôn một mình. Theo quan sát của bác gái ở chung cư, mỗi ngày thời gian nữ hài này làm việc và nghỉ ngơi vô cùng có quy luật, không hề có bạn bè vớ vẩn, một dạ hai vâng khiến cho rất nhiều bác gái phải động tâm.
“Tiểu Ôn, đây là canh mà ta đã nấu, ngươi cứ nhận lấy, đừng khách sáo với ta nhé. Nữ hài như ngươi ở có một mình, phải chăm sóc bản thân, nữ nhân mà gầy quá sẽ không tốt…”
Nhóm bác gái trên cơ bản đều giống nhau, thái độ người nào cũng nhiệt tình, giọng điệu ân cần hỏi han khiến Ôn Uyển không cách nào từ chối. Dưới sự thúc ép, nữ hài đành phải nhận lấy bình đựng canh.
“Tiểu Ôn, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tiểu Ôn à, ngươi có bạn trai chưa? Ta có quen biết một người…”
Lần nào Ôn Uyển cũng phải dở khóc dở cười mà từ chối.
Nhưng nàng đã xem thường sức chiến đấu của các bác gái. Nàng càng từ chối, các bác gái lại càng mãnh liệt hơn, khiến Ôn Uyển khổ đến mức khó có thể nói ra.
Ôn Uyển có một bí mật nhỏ không ai biết, đó chính là khi gặp đối tượng các bác gái giới thiệu, người đầu tiên lóe lên trong đầu nàng chính là Tô Bình Nam.
Phát hiện này khiến Ôn Uyển giật mình.
Tại sao lại như vậy?
Nàng rơi vào một cảm xúc kỳ quái.
Ôn Uyển bắt đầu suy nghĩ tại sao nàng lại có cảm giác này. Nàng nhớ hình tượng nam nhân mà nàng thích trước kia không phải như vậy.
Mặc dù Ôn Uyển tự lập từ rất sớm, nhưng thiếu nữ nào mà không mơ mộng, không huyễn tưởng chân mệnh thiên tử của đời mình chứ.
Dịu dàng thiện lương, anh tuấn tiêu sái rạng rỡ như ánh mặt trời, vừa vui vẻ vừa hài hước, đẹp trai nhiều tiền, nhưng khi người khác giới thiệu đối tượng cho nàng, trong đầu nàng lại xuất hiện người máy kia là sao?
Nàng quyết định tìm hiểu cho rõ ràng. Thế là Ôn Uyển bắt đầu so sánh nội tâm. Kết quả lại càng khiến cho Ôn Uyển cảm thấy mờ mịt.
Dịu dàng thiện lương?
Có rất nhiều chuyện Tô Bình Nam làm việc không hề nể nang hay dịu dàng. Nói nam nhân này tâm ngoan thủ lạt thì còn tạm được, chứ dịu dàng thiện lương? Bốn chữ này tuyệt đối không hợp với tên người máy đáng sợ đó.
Anh tuấn tiêu sái, rạng rỡ như mặt trời?
Cũng không giống. Người máy kia trầm ổn như một ngọn núi, ánh mắt hung ác sắc bén, thật sự nhìn không ra rạng rỡ ở chỗ nào? Hung thần ác sát thì còn tạm được.
Vừa vui vẻ vừa hài hước?
Ôn Uyển cười khổ. Khi người máy im lặng, biểu hiện của hắn rất âm độc, khí thế lạnh như băng. Thỉnh thoảng hắn mỉm cười một cái, nàng cảm thấy giống như được nhận một phần thưởng lớn lao. Trông cậy vào Tô Bình Nam hài hước, Ôn Uyển cho rằng mặt trời mọc ở đằng Tây còn đáng tin hơn một chút.
Thế thì rốt cuộc là vì cái gì?
Ôn Uyển có chút buồn bực. Quan trọng là nỗi buồn bực này lại không thể nói với bất kỳ ai, cũng không thể nói ra ngoài.
Nói cái gì đây?
Ta điên rồi, tự dưng lại có hảo cảm với Tô Bình Nam? Muốn làm nữ nhân của hắn? Ôn Uyển biết nếu nàng nói ra, tin tức này có thể truyền đến tai nam nhân kia ngay ngày hôm sau. Đến lúc đó, kết quả của nàng nhất định sẽ vô cùng thê thảm. Ôn Uyển thật sự rất sợ người máy.
Hơn nữa, Ôn Uyển cũng biết người máy không hề có ý gì khác đối với nàng. Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn nàng không hề có dục vọng. Nguyên nhân duy nhấn mà hắn giữ nàng lại cũng chính vì tay nghề xoa bóp của nàng.