“Làm một doanh nghiệp thế kỷ, làm một giá trị thương hiệu.”
Lý Phong đã nói xong. Hắn dồn hết tất cả mọi lý giải của mình vào hai câu nói âm vang hữu lực để kết thúc bài nói chuyện. Sau đó, hắn không nghe được tiếng vỗ tay như trong dự định. Toàn bộ phòng họp yên tĩnh như chết.
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang. Rebecca mỉm cười đứng dậy, dẫn đầu vỗ tay.
“Chẳng lẽ tất cả mọi người đều hiểu sai rồi sao?”
Người bên dưới cảm thấy mờ mịt, phòng họp bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.
Ngoại trừ Rebecca, không ai chú ý đến nam nhân ngồi trong góc hẻo lánh trong phòng họp.
Toàn bộ phòng họp đều tận lực duy trì im lặng. Người luôn cho rằng mình ngoài cuộc như Tô Văn Văn cũng vỗ tay, chỉ là ánh mắt nhìn Lý Phong đang hăng hái lại lạnh như băng.
“Ngu vãi!”
Tô Văn Văn mắng một câu, sau đó gật đầu không để ai nhìn thấy với Rebecca rồi quay người bước ra ngoài.
...
“Boss!”
Trong điện thoại, giọng nói của Rebecca có vẻ hơi trầm thấp: “Tình hình chính là như vậy. Ta nhìn người không chuẩn, có gì ta sẽ xử lý thật tốt.”
Tập đoàn Cẩm Tú đã đầu tư vật lực rất lớn cho cảng Truân Môn, vì thế Tô Bình Nam cực kỳ chú ý việc này. Sau khi cuộc họp kết thúc, Rebecca đã gọi điện thoại cho Tô Bình Nam.
“Đừng gấp, trước tiên điều tra cho rõ ràng xem có người giở trò sau lưng hay không.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam vẫn rất bình thản: “Nếu chỉ là suy nghĩ cá nhân của hắn, điều duy nhất cần phải kiêng kỵ chính là sẽ có rất nhiều người tin vào lời nói của hắn.”
“Vâng.”
Rebecca nói: “Một khi hắn nói lung tung, rất nhiều chuyện sẽ phí công nhọc sức. Nhưng nếu làm tốt, sẽ là làm ít công to.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Tay trái Tô Bình Nam gõ lên mặt bàn, mặt không thay đổi hỏi.
“Muốn hắn nói chuyện cũng không nói được.”
Giọng điệu của nữ nhân này rất tàn nhẫn và cay độc, nói ra suy nghĩ của mình.
“Đám côn đồ kia sống mái với nhau ở đầu đường vào đêm khuya, nhân viên Cẩm Tú Cảng thành vô tình bị cuốn vào, sau đó tử vong vì vết thương quá nghiêm trọng.”
Rebecca cực kỳ sùng bái Tô Bình Nam, trong lúc quan trọng người của mình lại xảy ra vấn đề, điều này khiến nàng hận Lý Phong đến cực điểm.
Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Bạo lực chỉ là thủ đoạn bất đắc dĩ. Ngươi làm như vậy, di chứng sẽ rất lớn.”
Tay trái ngừng gõ lên bàn, Tô Bình Nam nói tiếp: “Danh tiếng của một sinh viên đại học nghèo không có gốc rễ, không có nền tảng rất dễ bị tổn thương, mọi người sẽ không tin lời nói của một kẻ băng hoại đạo đức.”
“Ta hiểu rồi.”
Rebecca lập tức hiểu ý của Tô Bình Nam, giọng điệu cung kính: “Ta sẽ đi làm ngay.”
“Vừa lúc mượn cơ hội này cảnh cáo người bên dưới một chút, nhất là những con chó không chịu nghe lời.”
Tô Bình Nam lạnh nhạt nói: “Cẩm Tú cho hắn bao nhiêu, toàn bộ lấy hết về.”
Nhà hàng phương Tây Windsor ở Mongkok.
Lý Phong đang vui vẻ chờ Ngô Tuyên Nghi.
Lúc này, hắn hoàn toàn không biết quỹ tích nhân sinh và vận mệnh của mình dưới giọng nói không gợn sóng như giếng cổ của Tô Bình Nam đã biến thành một kiểu khác.
“Đến rồi à?”
Lý Phong mỉm cười dịu dàng, rất lịch sự kéo ghế cho nữ nhân mà hắn ngưỡng mộ trong lòng: “Tuyên Nghi, ta đã gọi món bít tết mà ngươi thích nhất.”
Ngô Tuyên Nghi gật đầu, tâm loạn như ma. Sau khi ngồi xuống, nàng lạnh lùng nhìn nam nhân thích mình trước mặt, giọng điệu gọn gàng dứt khoát: “Lần này ta đến là để nói cho ngươi biết chúng ta không thích hợp, ngươi đừng hy vọng nữa.”
Ngô Tuyên Nghi chưa bao giờ đồng ý để Lý Phong theo đuổi mình, nhưng thật ra nàng có chút bí mật nho nhỏ. Lý Phong là bạn học của nàng từ trước đến nay. Học vị và phẩm cách của Lý Phong mang đến cảm giác không tệ cho nữ nhân, là nam nhân phù hợp với phẩm vị của nàng.
Cũng chính vì thế, khi Rebecca cần một người học xã hội giúp đỡ, Ngô Tuyên Nghi không chút do dự đề cử Lý Phong lúc đó vẫn còn là nhân viên bán hàng của một công ty nhỏ.
Ban đầu, Lý Phong xác thực không để nàng thất vọng, rất nhiều chuyện làm rất gọn gàng, cho nên nàng đã có suy nghĩ muốn kết giao với Lý Phong.
Lo lắng Rebecca sẽ phản đối tình yêu văn phòng, hai người vẫn không phá rách tầng giấy mỏng kia, nhưng hôm nay, biểu hiện của Lý Phong đã khiến Ngô Tuyên Nghi cực kỳ thất vọng.
Một người đã đến cái tuổi này rồi còn ngây thơ như thế, nàng làm sao dám yên tâm giao phó cả đời mình cho hắn.
“Vì sao?”
Lý Phong bị đả kích, có chút không kịp phản ứng, cả người ngẩn ra ngay tại chỗ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Lý Phong, Ngô Tuyên Nghi hoàn toàn hết hy vọng. Nàng đứng dậy: “Không vì sao cả. Ta còn có việc gấp, ta xin phép đi trước.”
“Đừng mà, Tuyên Nghi.”
Lý Phong đột nhiên kéo tay Ngô Tuyên Nghi, lấy ra một vật mà hắn chuẩn bị làm niềm vui bất ngờ cho nàng, đưa đến trước mặt nàng.
Một chiếc nhẫn kim cương.
Mặt cắt viên kim cương hình bầu dục tượng trưng cho vĩnh hằng lóe lên ánh sáng khiến nữ nhân rung động dưới ánh đèn nhè nhẹ.
Ngô Tuyên Nghi nhìn nam nhân chân tình trước mặt, thở dài, rốt cuộc cũng mềm lòng.
Nàng cúi người xuống, nói nhỏ bên tai Lý Phong: “A Phong, lập tức rời khỏi Cảng thành, càng nhanh càng tốt.”
Chung tiên sinh sẽ không bỏ qua cho Lý Phong.
Ngô Tuyên Nghi là người ở với Rebecca lâu nhất, nàng cũng biết loáng thoáng rất nhiều chuyện.
Làm sao một nữ nhân có thể dùng một câu liền thay đổi người phát ngôn của Truân Môn lại nhân từ nương tay? Huống chi, Chung tiên sinh đã đầu tư vốn liếng rất lớn cho Truân Môn, hoàn toàn không có khả năng từ bỏ.
Hơn nữa, Ngô Tuyên Nghi biết rất rõ, sau khi Lý Phong nói ra những lời kia, bây giờ có nói cái gì làm cái gì cũng đã muộn rồi. Cho dù Lý Phong cam đoan bất cứ điều gì, đồng thời đồng ý hết thảy điều kiện của Chung tiên sinh, đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Bởi vì đối phương sẽ không tin.
Dưới tình huống đầu tư lớn như thế, những người kia sẽ không tin tưởng vào nước mắt. Bọn hắn sẽ bóp chết hết thảy nguy hiểm tiềm ẩn. Cho nên, Lý Phong chỉ có thể đi, đi càng xa càng tốt.