Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 503 - Chương 503: Ngô Tuyên Nghi Quyết Định

Chương 503: Ngô Tuyên Nghi quyết định Chương 503: Ngô Tuyên Nghi quyết định

"Vì sao?”

Lý Phong ngây ngốc hỏi: “Là bởi vì ngươi chán ghét ta ư? Ta đã thanh toán tiền đặt cọc nhà giai đoạn đầu, ta có thể cho ngươi tương lai.”

Nghe lời nói tình chân ý thiết của hắn, Ngô Tuyên Nghi nhịn không được hốc mắt có chút đỏ lên: “A Phong, ta sẽ cho ngươi biết vì sao.”

Nữ nhân đang nói đột nhiên im bặt. Lý Phong mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Ngô Tuyên Nghi ngày thường luôn bình tĩnh, bây giờ lại hoảng sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, giống như bị choáng váng.

“Chuyện gì vậy, A Nghi?”

Lý Phong cuống quýt đứng dậy, đưa tay ôm lấy cơ thể có chút cứng ngắc của Ngô Tuyên Nghi, vuốt vuốt phần lưng của nàng, gương mặt tràn đầy nhu tình.

“Đừng mà.”

Ngô Tuyên Nghi đột nhiên đẩy Lý Phong ra, sắc mặt trắng bệch cực kỳ khó coi, giọng nói trở nên bén nhọn: “Biến, về sau chúng ta không còn quan hệ nữa.”

Nhìn Ngô Tuyên Nghi bỗng nhiên trở nên cuồng loạn, lảo đảo chạy đi, Lý Phong đứng ngẩn ra một hồi lâu. Chiếc nhẫn kim cương trên tay vẫn sáng chói mắt như cũ.

Kim cương biểu tượng cho tình yêu, nhưng tình yêu thì chưa chắc là vĩnh hằng.

“Mình nhất định phải tự cứu.”

Hàn ý trào dâng trong lòng Ngô Tuyên Nghi khiến cho nàng cảm thấy rét run dù ánh mặt trời vẫn còn đang chiếu xuống.

Vừa rồi, khi đang định nói lý do cho Lý Phong biết, xuyên qua cửa sổ sát đất nàng đột nhiên nhìn thấy một nam nhân ngồi trong chiếc xe đối diện, khiến nàng như rớt vào trong hầm băng.

Nam nhân đó cũng phát hiện nàng nhìn thấy hắn, thậm chí còn mỉm cười với nàng. Nhưng nụ cười này trong mắt Ngô Tuyên Nghi lại giống như ác quỷ.

Nàng biết nam nhân đó đang mỉm cười với nàng.

Tô tiên sinh của Cẩm Tú Cảng thành.

So với Chung tiên sinh, ngày thường Tô tiên sinh rất ít nói, cũng chưa từng nhúng tay vào sự vụ của đội ngũ Chung tiên sinh.

Nhóm người các nàng đã từng rất hiếu kỳ Tô tiên sinh làm công việc gì ở tập đoàn. Còn nhớ có lần nàng còn nói đùa Tô tiên sinh chỉ là một cái máy đội lốt người.

Hiện tại, Ngô Tuyên Nghi đã hiểu.

Tô tiên sinh cũng không phải là không quan tâm đến sự vụ mà là nàng không có cơ hội nhìn thấy việc hắn quản mà thôi.

Nàng như muốn khóc.

Nếu có cơ hội làm lại, Ngô Tuyên Nghi tình nguyện mình mãi mãi đừng biết.

Cũng không phải người nào cũng có dũng khí đối mặt với hắc ám.

...

Ngô Tuyên Nghi đoán rất chính xác.

Bất kể là Tô Bình Nam hay là Rebecca đều sẽ không để việc tư nhân hóa bến cảng Truân Môn xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Xét từ góc độ này, Rebecca chọn trợ thủ xác thực không tệ.

“6h15, Lý Phong đến Kim Đại Phúc lấy chiếc nhẫn kim cương mà hắn đã đặt. Hắn muốn tặng cho trợ lý của ngươi Ngô Tuyên Nghi. 7h, hắn về nhà cha mẹ ở quận Loan Tể. 11h30, hắn đến một quán rượu nhỏ bên cạnh uống say, sau đó…”

Tô Văn Văn báo cáo lại hành tung trong một ngày của Lý Phong: “Tất cả đều rất bình thường, hẳn không phải do người khác cài vào. Điều duy nhất khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là trợ lý của ngươi đang hẹn hò với người này.”

Rebecca không để ý đến lời nói trêu chọc của Tô Văn Văn, chỉ cau mày hỏi: “Tiền mà hắn mua nhà và nhẫn kim cương là từ đâu mà có?”

Tô Văn Văn đáp: “Tất cả đều rất sạch sẽ. Tên gia hỏa này là một nhân viên gương mẫu. Ngoại trừ công việc ở chỗ của ngươi, hắn còn làm thêm ba công việc bán thời gian khác.”

“Giáo viên lớp học ban đêm, giáo viên trường luyện thi, gia sư… Mấy công việc này đều không có vấn đề.”

Thưởng thức điếu xì gà trong tay, Tô Văn Văn cũng không vội đốt, mà nói tiếp: “Đọc sách quá nhiều sẽ khiến cho đầu óc choáng váng. Tuy nhiên, người này xác thực rất cố gắng, là kiểu mấy tên ngốc lúc nào cũng tràn ngập lý tưởng và nhiệt tình đối với cuộc sống.”

“Cẩm Tú làm kinh doanh, không phải từ thiện. Hắn ngay cả cái này cũng không phân biệt rõ, lại còn nhiệt huyết, chẳng khác nào kẻ ngu.”

Giọng điệu Rebecca mang theo chút cảm thán: “Xã hội đã đủ tàn khốc rồi, thật ra loại ngu ngốc đó nhiều một chút cũng tốt. Đáng tiếc!”

Cạch cạch.

Âm thanh thanh thúy của chiếc bật lửa vang lên. Mặt Tô Văn Văn không biểu cảm đốt điếu xì gà trong tay, giọng điệu lãnh khốc: “Ta không thèm quan tâm hắn là ai. Ta chỉ biết hắn đang cản đường của Cẩm Tú.”

“Cho ta một điếu xì gà.”

Rebecca đưa tay, ánh mắt nhìn đối phương tràn ngập thưởng thức.

Nàng biết Tô Văn Văn và nàng có rất nhiều điểm khác nhau. Nam nhân này đã liều mạng theo boss lập nghiệp, là người kiệt ngạo thiết huyết. Hắn thấy nhân sinh chẳng qua chỉ là chém giết, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của Lý Phong.

“Lão đại đã từng nói có một số việc muốn làm thì phải làm cho tuyệt. Trợ lý của ngươi phải làm sao bây giờ?”

Tô Văn Văn và Tô Bình Nam có chút sợ hãi đối với sức mạnh của ái tình, có thể thấy chuyện của Dương Thiên Lý đã để lại bóng ma cho ba người còn lại.

“Ánh mắt của ta sẽ không sai hai lần. Nàng sẽ đưa ra sự lựa chọn chính xác. Có đôi khi, nữ nhân còn hung ác hơn nam nhân nhiều.”

Học theo dáng vẻ đốt xì gà của Tô Văn Văn, Rebecca chậm rãi nói: “Ta có thể nhìn ra được trong mắt Ngô Tuyên Nghi ẩn chứa dã tâm.”

Rebecca đã đoán đúng. Khi nàng và Tô Văn Văn tách ra khoảng ba tiếng, Ngô Tuyên Nghi đã đến văn phòng tìm Rebecca.

“Chung tiên sinh, ta và Lý Phong không có bất kỳ quan hệ gì. Xin ngươi hãy tin tưởng ta.”

Ngô Tuyên Nghi cúi thấp đầu nhìn hai tay, giọng điệu thành khẩn.

Đến gặp Rebecca là biện pháp tự cứu duy nhất mà Ngô Tuyên Nghi có thể nghĩ ra được.

“Ngươi nói vậy là có ý gì, A Nghi?”

Rebecca làm ra vẻ kinh ngạc, mỉm cười nói: “Tự do yêu đương, ta sẽ không can thiệp vào chuyện tình cảm của các ngươi. Ngươi không cần phải nói với ta chuyện đó.”

Hơi lạnh một lần nữa tràn ngập toàn thân Ngô Tuyên Nghi.

“Đây là muốn từ bỏ mình sao?”

Tự trong đáy lòng của nàng cảm nhận được một sự sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment