Trong lòng Ngô Tuyên Nghi, Rebecca là một chính khách cực kỳ đáng sợ. Đại nhân vật có thể khiến cho nữ nhân này máu chảy đầu rơi sẽ có sức mạnh như thế nào, Ngô Tuyên Nghi không dám tưởng tượng.
Cho nên, mặc dù Rebecca nói một cách rất chân thành, nàng vẫn tin vào phán đoán của mình.
Đối phương nhất định sẽ không bỏ qua cho Lý Phong. Thậm chỉ để đề phòng vạn nhất, nàng rất có thể nằm trong phạm vi bị vứt bỏ của đối phương.
“Chung tiên sinh, ta muốn gia nhập vào đội ngũ của ngươi, bởi vì đây là cơ hội leo lên duy nhất của ta.”
Giọng điệu của Ngô Tuyên Nghi rất chân thành: “Để tỏ lòng trung thành, ta có thể vì ngươi mà làm bất cứ chuyện gì.”
Ngô Tuyên Nghi cố ý nhấn mạnh từ “bất cứ”. Nàng tin rằng Chung tiên sinh có thể hiểu được ý của nàng.
Không khí trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng thở hơi mạnh của Ngô Tuyên Nghi.
“Chúng ta vẫn luôn là một đội ngũ.”
Rebecca mỉm cười hòa nhã, an ủi trợ lý của mình: “Là đội ngũ phấn đấu vì Truân Môn ngày mai tốt đẹp hơn.”
Hai người nói chuyện với nhau nửa tiếng, cuối cùng Rebecca lấy cớ công việc bận rộn mà kết thúc cuộc nói chuyện. Khi bước ra, Ngô Tuyên Nghi có vẻ thất hồn lạc phách.
Trong nửa tiếng đó, từ đầu đến cuối Chung tiên sinh luôn thảo luận với nàng về chủ đề làm thế nào để Truân Môn càng càng tốt đẹp hơn, hoàn toàn không đáp lại lý do thoái thác của nàng. Tất cả khiến cho nàng vừa cảm thấy mệt mỏi vừa sợ hãi.
“Lửa đã đủ rồi.”
Đứng trên tầng cao nhất của Cẩm Tú Cảng thành, Rebecca nhìn theo bóng lưng trợ lý của mình, giọng điệu lạnh lùng: “Đưa đồ cho nàng.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, một chiếc xe chạy ra khỏi cửa phóng về phía nữ hài.
…
Lý Phong hai mươi tám tuổi cảm thấy hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của mình.
Hắn bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Khi mở cửa, hắn nhìn thấy Ngô Tuyên Nghi một thân trang phục công sở thanh tú động lòng người đứng bên ngoài.
“Không mời ta vào sao?”
Nữ nhân mỉm cười, thuận tay đưa cái túi cho hắn, sau đó bước vào nhà.
Lý Phong kích động đến mức nói năng không mạch lạc, cũng không chú ý đến Ngô Tuyên Nghi còn mang đôi găng tay màu vàng nhạt rất đẹp.
Trời tối người yên, cô nam quả nữ, tất cả mọi chuyện tiếp theo đều thuận lý thành chương. Lý Phong cảm thấy hạnh phúc luôn đến một cách đột nhiên như vậy.
Tình hình chiến đấu rất ác liệt. Ngô Tuyên Nghi dường như phát tiết tất cả nhiệt tình nhiều năm góp nhặt, toàn bộ căn phòng trọ bị hai người làm cho lộn xộn, giống như vừa mới trải qua một trận chiến tranh.
Sáng hôm sau, sắc trời vừa sáng, Lý Phong bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức.
Mở mắt, người bên cạnh đã không thấy tăm hơi.
Ngáp một cái, Lý Phong ngạc nhiên nhìn thấy mấy nhân viên mặc đồng phục mặt không cảm xúc đứng trước cửa nhà mình.
“Lý Phong tiên sinh?”
Giọng điệu của đối phương rất lạnh lẽo.
“Đúng vậy.”
Lý Phong vừa dứt lời, chiếc còng số 8 lạnh như băng đã xuất hiện trên cổ tay của hắn.
“Ngươi dính đến một vụ cưỡng hiếp, bây giờ ta mời ngươi về hỗ trợ điều tra.”
Nhân viên cảnh sát nhìn vết thương trên mặt Lý Phong bởi vì Ngô Tuyên Nghi điên cuồng cào xé hôm qua, rồi lại nhìn một đống bừa bộn dưới đất, không khỏi lắc đầu, giọng điệu tràn ngập sự khinh thường: “Ngươi có quyền giữ im lặng.”
…
Bốp.
Tô Bình Nam phất tay đập chết một con muỗi cứ vo ve bên tai, nhìn chằm chằm Ôn Uyển đang đỏ mặt bên cạnh.
“Mấy chuyện phiếm thì ngày nào cũng có, nếu không nghe thì sẽ không có chuyện gì xảy ra?”
Tô Bình Nam mỉm cười hỏi: “Đây là cách ứng phó của ngươi với lời đồn?”
Tô Bình Nam nói cái gì, Ôn Uyển hoàn toàn không nghe lọt. Nàng đang thất thần.
Sau khi Tô Bình Nam nói ra hai chữ bao nuôi, Ôn Uyển cảm thấy đầu óc choáng váng, về sau cái gì cũng không nghe được.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị người máy phát hiện?
Trong đầu Ôn Uyển xuất hiện một suy nghĩ rất kỳ lạ. Khi Tô Bình Nam gọi nàng hai tiếng, nàng mới khôi phục lại tinh thần.
“Ngươi muốn xử lý như thế nào?”
Tô Bình Nam cau mày. Hắn cảm thấy Ôn Uyển trước mặt càng lúc càng xa lạ.
“Lời đồn thì ngày nào cũng có, không nghe thì tất nhiên không nghĩ. Đối với ta, mấy lời nói đó cũng chỉ là sự thờ ơ, gượng ép mà thôi. Lời nói như đao, người trên thế giới này bị mấy lời đồn bức tử chưa chắc đã ít hơn so với bị đao chém.”
Giọng nói của nam nhân kia vẫn âm trầm và lãnh khốc như trước đây, hoàn toàn không biết trong đầu nữ nhân đang đỏ mặt đột nhiên sinh ra đủ loại ý niệm kỳ quái.
“Ngươi là người của ta, ta sẽ giúp ngươi xử lý, về sau hãy lo làm việc cho tốt nhé.”
Tô Bình Nam cũng không phát hiện sơ hở trong lời nói của mình, bất đắc dĩ phất tay với Ôn Uyển, ra hiệu nàng có thể ra ngoài.
Ôn Uyển khom người, sắc mặt lại càng thêm đỏ, ánh mắt hoảng hốt bước ra ngoài.
“Ngươi là người của ta.”
Những lời này mang nghĩa khác khiến Ôn Uyển mất hồn mất vía cả một ngày.
Tô Bình Nam không hiểu được tâm tư kỳ quái của nữ nhân, chỉ phát hiện Ôn Uyển vẫn mất hồn mất vía như cũ, không khỏi lắc đầu, giọng điệu nóng nảy: “Về sau, nếu ngươi bị ấm ức thì nói ngay. Làm việc cho ta, Cẩm Tú tất nhiên phải có trách nhiệm.”