Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 505 - Chương 505: Cùng Lắm Thì Lấy Chồng

Chương 505: Cùng lắm thì lấy chồng Chương 505: Cùng lắm thì lấy chồng

Tại một quán bar.

Mạnh Phi mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm. Không thể không nói, bề ngoài người này quả thật không tệ, cộng thêm ăn nói ôn tồn lễ độ, xác thực có thể mê hoặc không ít tiểu cô nương kinh nghiệm sống chưa nhiều.

Kiều Kiều tỏ vẻ khinh thường, không chịu được cái kiểu mê trai của bạn mình.

“Mạnh Phi đúng không?”

Hôm nay, Kiều Kiều đi cùng bạn thân của mình xem mắt. Bạn thân của nàng ca ngợi nam nhân đó đến ba hoa chích chòe, khiến Kiều Kiều không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, cộng thêm bạn thân biết Kiều Kiều là yêu tinh, nhìn người bình thường rất chuẩn, liền dứt khoát kéo nàng đi. Lòng hiếu kỳ của Kiều Kiều nổi lên, cũng ỡm ờ đi theo.

Tiếp xúc nửa tiếng, càng nghe càng cảm thấy không hợp, Kiều Kiều máu nóng bốc lên, cười lạnh một tiếng, gọi thẳng tên, bắt đầu vạch trần từng cái một.

“Bộ phận kinh doanh của tập đoàn Hòa Hoàng Cảng thành đã ký kết hợp đồng sản xuất nhựa ba năm với quý công ty?”

Mạnh Phi hơi thận trọng gật đầu, khí chất nam nhân thành công đập vào mặt.

Kiều Kiều nở nụ cười phong tình vạn chủng: “Hoặc là ngươi đã gặp phải loại lừa đảo, hoặc ngươi đang khoác lác, hơn nữa còn khoác lác không có trình độ.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của bạn thân, Kiều Kiều giải thích: “Các bộ phận hoặc phòng ban của một doanh nghiệp đều không có tư cách ký kết hợp đồng. Hợp đồng đó hoàn toàn không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.”

Sắc mặt Mạnh Phi có chút đỏ lên, nhưng ánh đèn của quán bar hơi mờ, thành ra nhìn cũng không rõ cho lắm.

“Thật sao?”

Hắn làm ra vẻ giật mình: “Cảm ơn ngươi. Xem ra ta phải về điều tra thêm lai lịch của đối phương.”

Kiều Kiều vỗ trán. Nam nhân này đúng là ương ngạnh, nói như vậy mà cũng nói được.

“Vừa nãy ngươi có nhắc đến bốn khoản giao dịch lớn, nhưng thật ngại quá, lão…”

Bạn thân lặng lẽ nhéo cặp chân dài của Kiều Kiều dưới bàn, mới khiến cho Kiều Kiều nuốt nửa chữ nương còn lại vào miệng.

“Lão… Cô nương ta đã từng làm việc ở ba công ty đó, vừa lúc phụ trách mảng kinh doanh xuất nhập khẩu. Mảng kinh doanh mà ngươi đề cập, dường như không liên quan đến các công ty đó.”

Để tăng cường sức thuyết phục, Kiều Kiều lấy chiếc túi xách màu đen tinh xảo của mình, bỏ hết tất cả danh thiếp công việc mà nàng đã từng làm ở Thiên Đô lên trên bàn, cười như không cười nhìn Mạnh Phi: “Xin nhờ, lừa đảo thì cũng phải chuyên nghiệp một chút chứ. Ra ngoài lừa đảo mà không thèm học luật hợp đồng, ta cảm thấy mất mặt thay cho ngươi.”

Bầu không khí trở nên lúng túng. Một khắc sau, máu me tung tóe, Kiều Kiều không khỏi ngây người.

Kiều Kiều tên là Kiều Kiều.

Cũng không phải biệt danh hay nhũ danh, họ và tên đều giống nhau.

Người quen biết Kiều Kiều chỉ có một đánh giá đối với nàng, đó chính là yêu nghiệt. Nếu đánh giá thêm vài chữ nữa, đó chính là yêu nghiệt hiếm có khó tìm.

Từ nhỏ Kiều Kiều là một nữ hài thích độc lập, thành tích học tập hoàn toàn dựa theo tâm trạng của mình, chợt cao chợp thấp khiến tất cả mọi người nghĩ không ra.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Kiều Kiều đã làm việc chăm chỉ trong vòng một năm.

Sau khi công tác tại một công ty đa quốc gia được một năm, có chút tiền, Kiều Kiều bắt đầu thả lỏng bản thân. Nàng lựa chọn từ chức rồi đi du lịch, nguyên nhân cũng chỉ vì nhàm chán.

Từ đó về sau, tốc độ đổi việc của Kiều Kiều gần bằng với tốc độ thay quần áo của nàng. Trong vòng hai năm, Kiều Kiều đã đổi năm công việc ở Thịnh Kinh, có thể thấy được tính cách điên cuồng của nàng. Quan trọng là nữ nhân này có đầu óc kinh doanh già dặn mà người thường khó có thể có được. Mỗi một công việc nàng làm đều mang lại thành tích, chỉ là nàng không hứng thú làm tiếp mà thôi.

“Bản cô nương muốn một cuộc sống tự do. Làm cho lắm cũng chỉ là một cổ cồn trắng cao cấp mà thôi.”

Sau khi biết được tình huống của con gái, mẹ của Kiều Kiều đã gọi điện thoại đến. Kết quả là Kiều Kiều còn chưa nói xong, mẹ của nàng đã cúp điện thoại.

Con gái mình mình biết, mặc kệ nó đi, tránh cho bản thân cảm thấy phiền lòng.

Thế là bạn học Kiều Kiều cứ sống như thế. Sau khi xài hết tiền, Kiều Kiều bắt đầu tìm kiếm công việc mới, đồng thời cũng phát hiện một vấn đề.

Không ai cần nàng.

Công ty cấp bậc thấp thì nàng không muốn đến. Theo lời của mẹ nàng thì bọn hắn cũng không gánh nổi nàng.

Công ty cấp bậc cao thì tin tức linh thông. Người ta xem lý lịch của nàng, trước là hít một ngụm khí lạnh, sau đó bắt đầu đi nghe ngóng rồi không thuê nàng nữa.

Vì thế, Kiều Kiều không có tiền cũng không có cốt khí, xám xịt rời khỏi Thịnh Kinh, về lại quê hương mà nàng đã rời đi mấy năm trời.

Đối với việc người nhà lo lắng cho tiền đồ của mình, Kiều Kiều hoàn toàn khinh thường.

“Bản cô nương quốc sắc thiên hương, còn có thể chết đói chắc? Cùng lắm thì lấy chồng, chỉ là hời cho tên kia.”

Lời này Kiều Kiều không phải xạo. Nàng quả thật rất xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, sóng mắt lưu chuyển, có thể nói là phong tình vạn chủng. Cộng thêm mái tóc ép thẳng nhuộm đỏ và bộ quần áo không hề rẻ tiền, người khó tính cỡ nào nhìn thấy Kiều Kiều lần đầu tiên cũng phải kinh ngạc.

Một câu lấy chồng khiến cha mẹ Kiều Kiều để ý. Con gái hẳn cũng đã đến tuổi lấy chồng. Thế là ác mộng của Kiều Kiều bắt đầu.

Kiều Kiều thật sự không thể chịu đựng được nữa. Nàng chỉ tay vào cao ốc Cẩm Tú cao vút trong mây, nói một câu: “Nếu là người không có tòa nhà như vậy thì đừng giới thiệu cho ta.”

Kiều Kiều trở về chưa được mấy ngày. Thời gian nàng rời đi quá lâu, hiểu biết về tập đoàn Cẩm Tú cũng có hạn. Sau khi nàng nói câu cuối ra, tất cả đều im lặng.

“Này, ngươi quen với Tô Bình Nam của Cẩm Tú sao?”

Qua mười mấy phút, ba của Kiều Kiều vẫn luôn im lặng nhịn không được hỏi một câu, giọng điệu tràn đầy lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment