Ba của Kiều Kiều lo lắng cũng có cái lý của mình.
Con gái hắn từ nhỏ đã độc lập, điên điên khùng khùng, chuyện gì cũng dám làm, có khi nàng quen biết với Tô Bình Nam kia cũng không chừng.
Đương nhiên, Kiều Kiều không biết Tô Bình Nam. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được cái tên này, vì thế nàng mới kinh ngạc khi biết được chủ nhân tòa cao ốc đó là một tên gia hỏa không lớn hơn nàng bao nhiêu.
Hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú chính là biểu tượng ở Thiên Đô, rất nhiều chuyện liên quan đến Tô Bình Nam ở Thiên Đô đều đã sớm bị yêu ma hóa. Mặc dù thời gian gần đây tập đoàn Cẩm Tú khiêm tốn lạ thường, nhưng nhiệt độ truyền bá không hề giảm chút nào.
“Tô Bình Nam là cây hành nào vậy?”
Kiều Kiều tùy ý hỏi ba của mình. Kết quả có thể tưởng tượng. Tiếp theo, từ đại hội phê bình biến thành đại hội phổ cập kiến thức về Cẩm Tú.
Mặc dù Kiều Kiều không sợ người khác làm phiền, nhưng bởi vì mọi người cứ láo nháo bên tai, khiến nàng nhớ kỹ cái tên này.
“Cắt.”
Kiều Kiều lén nói một câu. Nhưng nhìn một nhóm thân thích của mình, nàng không dám công khai biểu đạt sự khinh thường, sợ dẫn đến phản kích còn hung mãnh hơn.
“Không thể nào? Lời đồn quả thật lợi hại.”
Kiều Kiều lắc đầu. Đánh chết nàng cũng không cho rằng nàng và đối phương sẽ gặp nhau.
…
Bạo lực trước mặt vẫn còn tiếp tục.
Đầu tiên là một chai rượu đột nhiên bể tung tóe trên đầu Mạnh Phi, máu màu đỏ đậm lập tức từ huyệt Thái Dương người nam nhân này chảy xuôi xuống. Tiếp theo, một chai rượu nữa đập xuống. Lần này, máu bắn lên mu bàn tay trắng như tuyết của Kiều Kiều. Thậm chí nàng có thể cảm nhận được sự tanh nóng của máu.
Bốn phía vang lên tiếng thét chói tai. Hành động tàn nhẫn của một số nam nhân khiến Kiều Kiều nhìn thấy mà giật mình. Thù hận lớn bao nhiêu mới có thể làm như vậy?
Rất nhanh, trong tiếng chửi rủa của bọn hắn, Kiều Kiều đã nghe được nguyên nhân.
Tên gia hỏa Mạnh Phi kia là một kẻ bạc tình bạc nghĩa. Đối phương là anh họ của nữ hài mà hắn vứt bỏ. Nữ hài kia nghĩ quẩn muốn cắt cổ tay tự vẫn, nhờ có người cứu kịp mới giữ được mạng. Lúc này đối phương mới dẫn người đi tìm Mạnh Phi tính sổ.
“Ngươi gạt em gái ta đúng không?”
Thanh niên dẫn đầu yêu cầu mấy người còn lại nhấc Mạnh Phi lên. Mạnh Phi đã mềm nhũn như một bãi bùn nhão, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ, gương mặt chỉ toàn là nước mắt và máu xen lẫn cùng một chỗ, nào còn hình ảnh nam nhân thành thục như vừa rồi.
“Đại ca, ta đã đưa tiền, ta đưa cho em gái của ngươi hai chục nghìn tiền phí chia tay, nàng đã đồng ý rồi mà.”
Thanh niên kia không hề nhúc nhích, nụ cười lại càng dữ tợn lạ thường.
“Em gái lão tử chính là bị cái miệng này của ngươi lừa gạt. Hôm nay, ta đánh gãy răng ngươi trước, sau đó đến công ty của ngươi đòi lại công bằng, để người ta biết ngươi là loại người gì.”
Thanh niên nói xong, nhấc một chiếc ghế ở quầy rượu, răng rắc một tiếng dễ dàng bẻ gãy một chân ghế, khiến Kiều Kiều đứng bên cạnh không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Sức người này lớn thật, làm không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện lớn.
Kiều Kiều vừa nghĩ vừa ngẩng đầu, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn ông chủ quán bar và mấy anh bảo vệ cao lớn, mục đích là gọi những người này hỗ trợ.
Nhưng tình huống đập vào mắt lại khiến cho Kiều Kiều cực kỳ thông minh theo bản năng nhận thấy không ổn.
Phản ứng sợ hãi của những vị khách xung quanh đều rất bình thường, nhưng thái độ của ông chủ quán bar lại không khỏi có chút quá bình tĩnh. Hơn nữa, trong số bảo vệ có người cũng định tiến lên ngăn cản nhưng bị những người khác cản lại.
Ánh mắt của ông chủ quán bar không nằm ở chỗ xảy ra việc mà là mang theo ý hỏi thăm nhìn về phía một góc hẻo lánh khác.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lòng hiếu kỳ của Kiều Kiều vượt lên sự sợ hãi.
Nàng thuận theo ánh mắt của ông chủ và một đám bảo vệ nhìn lại thì thấy một nam nhân đang ngồi ngay ngắn hút thuốc ở một góc tận cùng của quầy rượu, lạnh lùng nhìn thanh niên kia dùng chân ghế nện vào miệng Mạnh Phi.
Cảnh tượng huyết tinh, chất lỏng màu đỏ sậm văng ra từ miệng Mạnh Phi, nhưng nam nhân đó vẫn rất thờ ơ.
Kiều Kiều nhận ra nam nhân đó lạnh lùng không phải là vì chuyện đó không liên quan đến mình, mà là sự lạnh lùng phát ra từ chính nội tâm. Điều này khiến cho Kiều Kiều không sợ trời không sợ đất bỗng cảm thấy rất đáng sợ.
Tư thế nam nhân hút thuốc rất ưu nhã. Sau khi hút xong một điếu thuốc, hắn nhẹ gật đầu với thanh niên kia, sau đó cứ thế lạnh nhạt bước ra ngoài.
Sau đó, mọi chuyện trở lại như bình thường. Đám bảo vệ xông lên, kéo hai bên ra, còn thanh niên kia thì không còn sự tàn nhẫn như vừa nãy.
Kiều Kiều không tham gia chuyện tiếp theo. Sau khi người kia đi rồi, bạn thân đang sợ mất mật của nàng vội kéo nàng rời khỏi hiện trường.
Về sau, nàng từ một người bạn nghe được kết quả của sự việc. Người bạn đó cũng không biết quá rõ, chỉ biết sau khi về nhà, Mạnh Phi cũng không truy cứu, nhưng người đánh thì tự thú. Công ty Mạnh Phi vì trốn thuế mà phá sản, người cũng rời khỏi Thiên Đô.
“Không đúng.”
Kiều Kiều lắc đầu. Nam nhân hút thuốc kia khiến nàng ấn tượng rất sâu. Nàng lẩm bẩm: “Sự việc sợ rằng không đơn giản như vậy.”
Người bạn kia lắc đầu: “Ngươi quan tâm mấy loại nam nhân đó làm gì. Ta thấy người bị đánh không phải gạt người thì là tung tin đồn nhảm. Đáng đời.”