Tất cả mọi người đều là người thông minh. Từ lúc Tô Bình Nam trở về, trong khu nhà đã bắt đầu có thêm nhiều người trung niên đến tản bộ, ý nghĩa không cần nói cũng biết. Tô Bình Nam hiếm khi trở về nhà một chuyến, ngẫu nhiên gật đầu, lưu lại ấn tượng tốt, về sau cũng thuận tiện nói chuyện, không phải sao?
Tập đoàn Cẩm Tú chưa bao giờ ngừng khuếch trương ở Thiên Nam. Bất tri bất giác, tập đoàn Cẩm Tú đã biến thành một con quái vật khổng lồ. Huống chi Tô Bình Nam nổi tiếng coi trọng tình nghĩa. Một khi trở thành bạn bè, có rất nhiều chuyện sẽ làm ít công to.
…
Thư phòng của Tô Bình Nam ở lầu ba chính là cấm địa của tất cả mọi người. Mỗi lần Dương Quỳnh Ngọc quét dọn đến đây thì đều tránh đi, chỉ lau khung cửa cho sạch sẽ chứ không dám bước vào.
Diện tích thư phòng không lớn. Tô Bình Nam một mình quét dọn mất hai mươi phút mới sạch sẽ.
Hắn không muốn người khác tiến vào thư phòng là có nguyên nhân.
Sau khi sống lại, Tô Bình Nam đã ghi lại tất cả mọi chuyện vào trong một quyển sổ, cất trong một két sắt đặt ở một góc bí mật của thư phòng.
Cắm chìa khóa, Tô Bình Nam nhấn mật mã mở két sắt.
Đồ cất trong két sắt không nhiều.
Ba tấm chứng minh nhân dân giống hắn như đúc, hàng trăm nghìn tiền mặt, một vài cái đồng hồ nổi tiếng, vài cục vàng thỏi, và một quyển sổ màu đen.
Nhìn xấp tiền mặt dày cộm và thỏi vàng, Tô Bình Nam nhếch miệng.
Hắn đang cười sự cẩn thận trước đó của mình.
Một nam nhân giống như một con thỏ khôn đào ba cái hang làm đường lùi cho mình. Đi đến cục diện như bây giờ, chỉ sợ hắn đã thua không dậy nổi.
Lấy quyển sổ ra, Tô Bình Nam bắt đầu đọc lại từ đầu. Đây đã là thói quen của hắn.
Bây giờ hắn quá bận. Thời gian trùng sinh càng lâu, rất nhiều ký ức từ một thời không khác trở nên mơ hồ. Cho nên, Tô Bình Nam cứ cách một khoảng thời gian sẽ về nhà ôn lại một lần, sau đó lên kế hoạch phát triển tiếp theo của tập đoàn Cẩm Tú.
Đóng quyển sổ lại, mặc dù bên trong có rất nhiều thứ không còn tác dụng quá lớn với hắn nhưng tính xu thế vẫn nặng như cũ.
Nam nhân im lặng dựa lưng trên ghế. Thư phòng không mở đèn, gian phòng có vẻ hơi u ám. Trong bóng tối, bóng lưng nam nhân có sự cô tịch không nói ra được.
Xét theo một ý nghĩa nào đó, Tô Bình Nam cả đời chú định là người cô đơn.
Có hồng nhan, cũng có rất nhiều thuộc hạ bỏ mạng vì hắn, có những đồng minh có cùng lợi ích, nhưng vĩnh viễn sẽ không có người có thể khiến cho hắn chia sẻ bí mật. Tô Bình Nam bắt đầu lộ vẻ mệt mỏi.
Ban đêm trôi qua rất nhanh. Khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Tô Bình Nam tinh thần sung mãn từ nhà số 7 đại viện bước ra.
Lúc này, gương mặt của hắn bình tĩnh và tự tin, cả người khôi phục lại sự kiệt ngạo của ngày xưa. Nhân sinh chẳng qua chỉ là một trận chém giết. Sự kiệt ngạo khó thuần của Tô Bình Nam chỉ làm cho hắn vĩnh viễn nhanh chân bước về phía trước.
Lục Viễn tiến lên đón hắn, tiếp nhận cặp công văn, sau đó cúi người giúp hắn mở cửa xe.
“Chuyện chung sống với nữ nhân của ngươi sao rồi?”
Tô Bình Nam cười hỏi.
“Rất tốt.”
Lục Viễn mỉm cười đáp.
“Tìm thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm nhé.”
Tô Bình Nam dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mốt đi, ngày mốt ta có thời gian.”
Lục Viễn gật đầu.
“Ngươi có muốn nàng đến Cẩm Tú làm việc không?”
Tô Bình Nam cười nói: “Nữ nhân không được để rảnh rỗi. Nếu rảnh rỗi sẽ dễ dàng suy nghĩ lung tung.”
…
Nữ nhân xác thực không thể rảnh rỗi. Bây giờ Kiều Kiều rảnh đến mức phát điên rồi, cho nên nàng quyết định lập nghiệp.
Kiều Kiều dự định lập nghiệp, tin tức này nhanh chóng truyền khắp vòng bạn bè của nàng.
Về phần tại sao lại truyền nhanh như vậy? Thứ nhất, bạn bè của Kiều Kiều không nhiều. Thứ hai, Kiều Kiều không có tiền.
Vì đầu tư, Kiều Kiều bắt đầu hình thức gọi điện thoại. Nói tóm lại, Kiều Kiều gọi cho bạn bè và đồng nghiệp cũ của mình nhấn mạnh vào hai điểm.
Thứ nhất, tiền đồ. Bản cô nương kinh doanh muốn vinh quang bao nhiêu sẽ có vinh quang bấy nhiêu.
Thứ hai, nếu ngươi không đầu tư cho ta, ngươi chẳng những mất đi cơ hội trở thành phú ông trăm vạn, thậm chí ngươi còn có lỗi với cha mẹ, có lỗi với nhân dân.
Khi nói chuyện, Kiều Kiều nheo mắt, ra vẻ lão nương mang đến cơ hội phát tài cho ngươi, ngươi dám không đồng ý, ta liền chơi chết ngươi. Nói thật, đối với việc Kiều Kiều có thể kiếm được tiền hay không, đa số bạn bè đều cho rằng nàng có thể kiếm.
Chiến tích bưu hãn của Kiều Kiều trong quá khứ đã mang đến sự đảm bảo cho nàng, nhưng đối với việc Kiều Kiều có thể kinh doanh được bao lâu, tất cả mọi người đều hoài nghi, sợ người này nửa đường kiếm được ít tiền lại bỏ con giữa chợ.
Cuối cùng, Kiều Kiều vẫn có được tài chính cất bước. Nàng dùng ba tấc lưỡi lắt léo của mình hỏi vay được hai người bạn chỉ bỏ tiền chứ không quản. Thế là, công ty mậu dịch quốc tế Kiều thị ra đời.
Tên thì nghe kêu đó nhưng trên thực tế lại ảm đạm. Tuy nhiên, Kiều Kiều đối với điều này lại ngập tràn lý lẽ hùng hồn: “Chúng ta nhắm vào người nước ngoài. Nếu tên không kêu thì có thể kêu gọi người ta đầu tư sao?”
Không thể không nói, Kiều Kiều thật sự có bản lãnh giương nanh múa vuốt. Nhờ công việc ở công ty mậu dịch Thịnh Kinh vài năm, sự già dặn và khôn khéo của nàng đã lưu lại ấn tượng không tệ cho những nhà hợp tác thượng lưu.
Mặc một bộ công sở màu xám, Kiều Kiều hắng giọng ỏn ẻn gọi điện thoại đến trưa. Trong ánh mắt như gặp quỷ của mấy người bạn, Kiều Kiều đã có được vụ làm ăn thứ nhất.
Không đợi mấy người bạn lên tiếng tán thưởng, Kiều Kiều đã vung tay: “Hai ngày qua lão nương không có tiền ăn cơm. Tất cả tài sản đều nằm hết trong công ty, có ai lo cơm cho lão nương không?”
Cũng không đợi hai người bạn kịp phản ứng, bạn học Kiều Kiều kiêm chủ tịch công ty Mậu dịch quốc tế Kiều thị đã đổi sang sắc mặt của một nhà tư bản: “Nói cho các ngươi biết, nếu bản cô nương chết đói, tiền đầu tư của các ngươi sẽ trôi theo dòng nước.”