Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 510 - Chương 510: Có Phải Chúng Ta Già Rồi Hay Không

Chương 510: Có phải chúng ta già rồi hay không Chương 510: Có phải chúng ta già rồi hay không

Công việc kinh doanh của Kiều Kiều nghe thì tốt đấy, thật ra chính là đại lý cấp hai, giúp khách nước ngoài mua một số phụ tùng và nguyên liệu tiêu chuẩn. Quan hệ giữa nàng và khách hàng mấy năm qua vẫn rất tốt, cho nên nàng đã nhanh chóng lấy được đơn đặt hàng đầu tiên.

Trong bữa tối, Kiều Kiều giải thích mọi chuyện kỹ càng, hai người bạn của nàng lập tức nhăn mặt: “Thế nào?”

Kiều Kiều khinh thường nói: “Bình thường các ngươi khoác lác lắm mà, bây giờ tìm công ty trực thuộc khó như vậy sao?”

Công ty mậu dịch quốc tế Kiều thị không có quyền kinh doanh xuất nhập khẩu, nhất định phải tìm một công ty ngoại thương liên kết để thực hiện việc kinh doanh này.

“Đại tiểu thư, ngươi đang chơi với lửa đấy.”

Bạn Kiều Kiều là Triệu Dương thở dài: “Tại sao ngươi không nói cho ta biết ngươi muốn xuất khẩu nguyên liệu đá?”

“Thế nào?”

Kiều Kiều kinh ngạc: “Ta cũng không biết, ai biết được vị khách hàng kia lại cần thứ này chứ.”

Dứt lời, nàng tỏ vẻ đắc ý. Ngũ quan xinh xắn cười như một con hồ ly mới ăn trộm gà thành công: “2% trong số chín trăm ngàn đô la Mỹ. Lão nương muốn bơm đầy máu để sống lại.”

“Trong toàn bộ Thiên Nam, chỉ có chưa đến năm công ty tư nhân có quyền xuất nhập khẩu nguyên liệu đá.”

Triệu Dương nhìn nàng giống như nhìn đồ ngốc: “Nhưng bọn hắn đều có một tiền tố.”

“Ồ?”

Kiều Kiều mở to mắt: “Tiền tố gì?”

“Cẩm Tú.”

Một người bạn khác, cũng là bạn gái của Triệu Dương là Tống Tuyết đưa ra đáp án.

“Huống chi, thị trường nguyên liệu đá đều do tập đoàn Cẩm Tú làm. Giá của bọn hắn rất cao. Ngươi nói xem, với cái giá đó, ta đoán chừng không ai dám làm.”

“Không thể nào.”

Kiều Kiều trợn tròn mắt: “Ta đã tìm hiểu thị trường rồi mà.”

Triệu Dương không nhanh không chậm rót một ly nước cho Kiều Kiều, giọng nói giảm thấp rất nhiều: “Tập đoàn Cẩm Tú làm việc luôn bá đạo. Nhà máy khai thác đá Thiên Nam là sản nghiệp của Cẩm Tú. Đương nhiên là người ta có quyền định đoạt rồi.”

“Đổi việc kinh doanh khác đi.”

Triệu Dương thở dài khuyên. Hắn biết, đừng nhìn bây giờ Kiều Kiều cà lơ phất phơ nhưng thật ra trong lòng lại rất nghiêm túc. Tuy nhiên, kinh doanh nguyên liệu đá lại do tập đoàn Cẩm Tú đáng sợ nắm giữ.

Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú, Tiểu Hồng Bào Thiên Đô.

Triệu Dương không khỏi rùng mình một cái. Trên đời này có thể sai tên chứ không sai biệt danh. Người này có tiếng tâm ngoan thủ lạt, hắn mà nhúng tay vào đúng là họa phúc khó liệu.

Kiều Kiều cắn môi một cái, ánh mắt phẳng lặng, cũng không lên tiếng.

Tô Bình Nam đã lâu không đến quán bar của mình. Cho nên, sau khi ăn cơm với Lục Viễn và Kiều Phỉ xong, hai người đề nghị đến ZT ngồi một lát, Tô Bình Nam cũng vui vẻ đồng ý.

Đây là lần đầu tiên Kiều Phỉ gặp Tô Bình Nam.

“Cảm ơn ngươi, Tô tổng.”

Kiều Phỉ nói câu này rất chân thành. Nữ nhân đã trải qua trắc trở trong xã hội, tất nhiên cũng hiểu được Tô Bình Nam đã xuất lực rất lớn trong chuyện của mình.

“Gọi Nam ca đi.”

Tô Bình Nam mỉm cười nói: “Về sau chúng ta là người một nhà, gọi Tô tổng xa lạ lắm.”

Nhìn thấy Kiều Phỉ không che giấu được niềm vui khi nghe được câu này, trong lòng Tô Bình Nam cũng cảm thấy vui vẻ. Ánh mắt đúng là không lừa được người.

Khi Kiều Phỉ nhìn Lục Viễn, ánh mắt không muốn rời xa. Điều này khiến Tô Bình Nam thật sự rất vui. Những người bên dưới nỗ lực, trung thành với hắn, hắn tất nhiên phải giúp bọn họ sắp xếp hết thảy. Điều này rất công bằng.

Những giai điệu du dương của bản nhạc Casablanca bắt đầu bay bổng trong quán bar khi Tô Bình Nam bước vào.

“Ngươi uống cái gì?”

Ba người đến hơi sớm, quán bar vẫn còn vắng vẻ. Tô Bình Nam cất không ít rượu ở quầy bar, liền cười hỏi.

“Hôm nay uống Ace of Spades đi.”

Giọng Kiều Kiều rất lớn, ra vẻ lão nương có tiền: “Ăn không của các ngươi nhiều ngày như thế, hôm nay ta mời khách.”

Mở công ty được một tuần, Kiều Kiều rốt cuộc cũng hoàn thành vụ làm ăn đầu tiên, liền mời mọi người đến quán bar ZT.

Ở Thiên Đô, quán bar duy nhất có được các loại rượu nổi tiếng, còn cam đoan chính gốc chính là ZT. Kiều Kiều đã có chút men say, vẫn tiếp tục càn rỡ nói với bạn bè: “Tập đoàn Cẩm Tú chính là đồ ngốc trong kinh doanh.”

Mấy người bạn biết bối cảnh của quán bar ZT lập tức hối hận muốn chết, không khỏi luống cuống tay chân.

Mọi người vội vàng che miệng kéo tay nàng, chỉ sợ lão nương thích giả lão sói vẫy đuôi lại nói ra lời gì khác.

Tô Bình Nam cách ba chiếc ghế dài im lặng, nhìn Lục Viễn một cái.

“Để ta đi xem một chút?”

Lục Viễn hỏi.

Tô Bình Nam mỉm cười khoát tay: “Đi nghe một chút đi.”

...

Kiều Kiều là loại người khi làm việc thì nghiêm túc như đánh trận, nhưng bình thường thì điên điên khùng khùng, không có hình tượng của một nữ hài gì cả.

Mấy ngày qua, Kiều Kiều bận rộn công việc. Theo như nàng nói chính là lão nương đang cố gắng phấn đấu. Kết quả là mặt nhỏ hơn một vòng, cằm nhọn, nhìn qua lại càng quyến rũ động lòng người.

Kiều Kiều đã có chút chếch choáng, đang chơi trò xúc xắc trên bàn rượu mà nàng mới học được, chơi thua đến rối tinh rối mù.

Kiều Kiều thua bắt đầu giương nanh múa vuốt chơi lầy, càn quấy thật nhiều, nhưng nữ hài với ngũ quan xinh xắn và tính cách hào sảng khiến người khác không thể ghét nàng. Mọi người chơi rất tận hứng, tiếng cười vang lên một cách rõ ràng trong quán bar hơi vắng.

“Có phải chúng ta già rồi hay không?”

Tô Bình Nam nghe tiếng cười sát vách, liền quay đầu nhìn Lục Viễn có chút trầm ổn, cảm thán một câu.

Đối với Tô Bình Nam mà nói, phòng riêng của Kiều Kiều sát vách tràn ngập tiếng cười thanh xuân là một thế giới khác.

“Ha ha…”

Lục Viễn mỉm cười, rót đầy ly rượu cho Tô Bình Nam, giọng điệu cực kỳ chăm chú: “Lão đại, nếu ngươi già, thế chúng ta thì sao?”

“Đúng vậy, Nam ca là một hào kiệt, cần chi phải có tâm tư nữ nhi như vậy.”

Kiều Phỉ cũng mỉm cười nói.

Đối với thành tựu của Tô Bình Nam, những người đã từng trải qua trắc trở như Kiều Phỉ sẽ có cảm xúc sâu nhất. Câu nói này phát ra từ chính nội tâm của nàng.

Bình Luận (0)
Comment