Tô Bình Nam mỉm cười uống hết ly rượu, sau đó gật đầu. Hắn chỉ biểu lộ cảm xúc đối với hơi thở thanh xuân của phòng bên cạnh mà thôi. Ngực có sơn hà, đương nhiên hắn sẽ không đa sầu đa cảm.
Lục Viễn tiếp tục rót rượu, Tô Bình Nam khoát tay: “Hôm nay giúp ta xử lý đống rượu ngon nhé.”
Nói xong, hắn gõ bàn một cái, ông chủ rất nhanh đi tới.
“Tô tổng.”
A Nhạc tiếp nhận chức quản lý quán bar từ Trương Đồng khom người bước lên, sắc mặt ân cần.
Sau khi Trương Đồng đi, Tô Bình Nam rất ít khi đến quán bar. Hôm nay Lục Viễn và Tô Bình Nam đồng thời có mặt đúng là chuyện hiếm lạ, tất nhiên A Nhạc phải xuất ra mười hai phần cẩn thận.
“Mang chai Montrachet của ta ra đây.”
Việc Tô Bình Nam thích sưu tầm rượu nổi tiếng đã được lưu truyền rộng rãi trong một phạm vi rất nhỏ. Cho nên, bao gồm nhóm người Ngưu Quảng Phát, mọi người thường hay mang rượu ngon của bọn hắn đến. Hiện tại, rượu của Tô Bình Nam chiếm gần một phần ba hầm rượu.
A Nhạc gật đầu, sau đó lui xuống.
Khi chờ rượu, Tô Bình Nam nhìn Kiều Phỉ: “Nghe Lục Viễn nói ngươi thích rượu, hôm nay ta sẽ cho ngươi một bữa thưởng thức rượu thật đã.”
Kiều Phỉ mỉm cười. Nàng biết Tô Bình Nam rất thích nữ nhi giang hồ, cũng không già mồm, chỉ gật đầu nói: “Vâng.”
Tốc độ mang rượu của A Nhạc rất nhanh. Tô Bình Nam khoát tay từ chối A Nhạc phục vụ, tự mình rót rượu cho hai người Lục Viễn.
“Ly rượu này.”
Tô Bình Nam nâng ly rượu ra hiệu cho Kiều Phỉ: “Những ai đã từng đau khổ sẽ biết rằng cuộc sống không dễ dàng. Ta xin chúc hết thảy về sau được thuận lợi.”
Kiều Phỉ nhìn thẳng vào mắt Tô Bình Nam: “Ta hiểu Nam ca. Ngươi đi đến được ngày hôm nay là dựa vào cái gì. Ta không phải loại nữ nhân ngây thơ, tất nhiên biết ơn. Rượu này ta uống.”
Kiều Phỉ uống một hơi cạn sạch.
Tô Bình Nam cũng uống theo. Sau đó, Kiều Phỉ dùng tay chặn lại tay phải đang định cầm chai rượu của Tô Bình Nam, đoạt lấy chai rượu, giúp hắn rót đầy ly: “Nam ca từng cho người hỏi ta một câu liên quan đến đánh giá hậu chủ Nam Đường. Hôm nay, câu trả lời của ta vẫn không thay đổi. Một nam nhân không thể chỉ có một bầu trời. Cho dù tình yêu đẹp đến cỡ nào cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.”
Nói xong, Kiều Phỉ hai tay nâng ly rượu đứng dậy, ánh mắt tràn ngập cảm kích: “Vì Lục Viễn, ta xin kính Nam ca.”
Lục Viễn cũng đứng dậy giơ ly. Ba người nhìn nhau cười một tiếng, sau đó uống cạn.
Ba người nâng ly cạn chén, uống cực kỳ tận hứng. Không bao lâu sau, A Nhạc đã đưa chai thứ hai lên.
…
Bên này uống rất vui vẻ, tốc độ hạ rượu bên kia của Kiều Kiều lại càng kinh người.
“Mau mang rượu lên đây.”
Gần đây làm ăn thành công, tiểu phú bà Kiều Kiều vung tay: “Ta muốn hát tặng một bài cho các ngươi.”
Nhân duyên bạn bè của nàng rất tốt. Mọi người lập tức vỗ tay cổ vũ. Bây giờ, người trong quán bar đã có không ít. Rất nhiều người nghe xong liền quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy ánh mắt của rất nhiều người, tính điên của Kiều Kiều nổi lên. Nàng bước lên sàn hát của quầy bar, thoải mái chào tất cả mọi người theo tiêu chuẩn của một nữ sĩ thời cổ đại. Nữ sĩ Kiều Kiều làm rất tốt, phát huy nét quyến rũ của nữ tử vô cùng tinh tế. Dưới ánh đèn của quán bar, nếu không nhìn dáng vẻ bắt đầu điên điên khùng khùng của nàng, thì nét dịu dàng như nước đặc trưng của nữ hài sẽ được nàng thể hiện một cách hoàn mỹ.
A Nhạc cau mày, ánh mắt bất giác nhìn Tô Bình Nam.
Bởi vì, từ lúc Tô Bình Nam bước vào, dàn nhạc vẫn chơi bản Casablanca mà lão đại thích nhất, thậm chí có mấy ca khúc kinh điển đã được hắn đẩy lùi thời gian.
Tô Bình Nam cảm nhận được ánh mắt của A Nhạc, lặng lẽ gật đầu.
….
Kiều Kiều hát một bản nhạc bằng tiếng Pháp có tiết tấu rất nhanh, hơn nữa còn vừa múa vừa hát. Không thể không nói, nữ nhân này khiêu vũ cực kỳ quyến rũ, mái tóc thẳng tung bay dưới ánh đèn chập chờn, còn thực hiện mấy động tác có độ khó cao mà không phải nữ nhân nào cũng làm được, dẫn đến tiếng vỗ tay toàn trường như sấm động.
Hát xong một bài, Kiều Kiều gật đầu gửi lời cảm ơn, sau đó còn nói thêm mấy câu mới chịu xuống sân khấu.
“Nàng đang nói cái gì thế?”
Tô Bình Nam hiếu kỳ hỏi một câu. Hắn một chữ cũng nghe không hiểu. Lục Viễn lại càng không biết. Cho nên ánh mắt của hai nam nhân không hẹn mà cùng nhìn sinh viên duy nhất Kiều Phỉ.
Kiều Phỉ bị lời nói của Kiều Kiều làm cho tức cười, cười đến ngã tới ngã lui. Nhìn thấy hai người kia đang nhìn mình, Kiều Phỉ mỉm cười nói: “Nữ hài đó rất thú vị. Câu nói sau cùng của nàng dùng ba loại ngôn ngữ. Cũng may mà ta đã học qua, nếu không ta cũng chẳng biết nàng đang nói cái gì.”
Một phần lớn công việc kinh doanh trước đây của Kiều Kiều phải giao dịch với người nước ngoài đến từ nhiều quốc gia khác nhau, vì thế nàng biết rất nhiều ngoại ngữ.
Nhìn hai nam nhân vẫn còn mờ mịt, Kiều Phỉ cũng không thừa nước đục thả câu nữa: “Câu nói của nàng bao gồm tiếng Đức, tiếng Pháp, còn có tiếng Hà Lan. Phiên dịch ra chính là tập đoàn Cẩm Tú đều là đồ ngốc, là đầu heo, là yêu tinh hại người, khiến nàng kiếm tiền khổ gấp mười lần. Nàng còn chúc Nam ca ra ngoài bị vỡ đầu, bể mũi.”
Lục Viễn ngây người, có chút khó tin xác định lại một câu: “Vậy lời nói có giọng điệu cảm ơn vừa rồi thật ra đều là mắng chửi người? Nàng dám mắng tập đoàn Cẩm Tú ngay tại quán bar ZT?”
“Ừm.”
Kiều Phỉ nín cười gật đầu.
Lá gan nữ hài kia thật lớn. Ngoài mặt thì làm ra vẻ cảm ơn mọi người đã cổ vũ, thật ra lại mắng tập đoàn Cẩm Tú.
“Lợi hại.”
Tô Bình Nam mỉm cười, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Kiều Kiều vẫn đang giương nanh múa vuốt: “Có chút thú vị.”