Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 512 - Chương 512: Giám Đốc Kiều

Chương 512: Giám đốc Kiều Chương 512: Giám đốc Kiều

Kiều Kiều có chút đắc ý.

Bởi vì, vừa rồi nàng từ phản ứng của những người có mặt, hẳn không ai hiểu được nàng nói cái gì.

Sau khi uống xong một ly Chivas Regal, Kiều Kiều cười như hồ ly ăn trộm gà, gương mặt xinh xắn mắt ngọc mày ngài trở nên thận trọng lạ thường.

“Đang suy nghĩ chuyện gì sao?”

Một người bạn say khướt hỏi: “Mặt gian trá quá.”

“Có sao?”

Kiều Kiều sờ gương mặt nhỏ của mình, mỉm cười nói: “Mù chữ nhiều quá, cảm thấy cô đơn.”

“Ta có thể mời các ngươi một ly không?”

Một âm thanh trầm thấp vang lên phía sau Kiều Kiều. Nàng quay lại, dưới ánh đèn lờ mờ mà yêu dị, nam nhân trước mặt khiến Kiều Kiều thấy quen mắt.

Tóc ngắn, gương mặt rất hợp với tiêu chuẩn của Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều có chút men say lại không nhớ nổi đã gặp qua người này ở đâu.

Tô Bình Nam nhìn một đám thanh niên, nâng ly Ace of Spades trong tay: “Rượu không tệ, cùng uống chứ?”

Tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi. Ace of Spades đã khơi dậy sự nhiệt tình của mấy người bạn Kiều Kiều, tất cả lập tức nhường vị trí cho Tô Bình Nam.

“Ta là Kiều Kiều, xin kết giao bạn bè.”

Kiều Kiều tùy ý bắt tay Tô Bình Nam: “Tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất quen mặt nhỉ?”

Tô Bình Nam lắc đầu, cũng không nói ra tên của mình: “Ta có thể khẳng định chúng ta chưa gặp nhau bao giờ.”

“Ừm."

Kiều Kiều nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nhưng vẫn không nghĩ ra.

“Ta kính ngươi một ly.”

Nam nhân ngồi bên cạnh Kiều Kiều, giơ ly rượu lên: “Vừa rồi ngươi dùng ba loại ngôn ngữ mắng tập đoàn Cẩm Tú, còn ngay tại quán bar ZT, ngươi đúng là can đảm thật.”

Kiều Kiều làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì: “Có sao?”

Nhìn ánh mắt đắc ý của nữ hài cong thành hình trăng lưỡi liềm, không hiểu sao Tô Bình Nam cảm thấy sự việc càng lúc càng thú vị: “Tập đoàn Cẩm Tú xác thực không phải vật gì tốt. Mắng hay lắm.”

“Còn không đúng sao?”

Kiều Kiều lập tức bỏ xuống ngụy trang, giống như tìm được tri âm: “Ta cho ngươi biết, thật ra bọn họ đều là đồ ngốc trong kinh doanh, để ta nói cho ngươi biết.”

Thời gian sau đó, hai người giống như bạn bè cũ nhiều năm không gặp. Kiều Kiều không ngừng nói ra khuyết điểm của Cẩm Tú, còn nam nhân thì không ngừng gật đầu, chỉ là ánh mắt dần dần chăm chú hơn.

“Ngươi nói rất nhiều mạch suy nghĩ của bọn hắn còn cứng nhắc? Ánh mắt còn thiển cận?”

Nam nhân hỏi lại.

“Đúng.”

Kiều Kiều đại tiểu thư khẳng định.

Hôm nay, tâm trạng của nàng rất vui, uống không ít rượu, cộng thêm bình thường mấy người bạn bên cạnh sợ tập đoàn Cẩm Tú muốn chết, thỉnh thoảng nàng phàn nàn sẽ bị ngăn cản ngay, vất vả lắm mới có người cùng chung mối thù ngồi nghe, chẳng khác nào hạn hán lâu ngày gặp được cam lâm.

“Ánh mắt của bọn hắn chỉ biết nhìn chằm chằm cái địa phương nhỏ Thiên Nam này mà thôi, trong khi kinh doanh có thể làm được trên toàn thế giới. Có thể lấy việc kinh doanh nguyên liệu đá làm ví dụ…”

“Nói nghe một chút đi.”

Thân hình Tô Bình Nam thẳng tắp, gương mặt xin chỉ giáo còn có nửa phần men say.

“Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?”

Kiều Kiều nhếch miệng, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói tiếp: “Đông Doanh là một quốc gia rất dễ xảy ra động đất. Các nhà thầu xây dựng có nhu cầu cực lớn đối với đá hoa cương. Ta đã từng làm một đợt thống kê ở Thịnh Kinh, lượng nhu cầu một năm hẳn là một tỷ đô la, nhưng tập đoàn Cẩm Tú lại chỉ chăm bẵm vào thị trường nội địa.”

“Còn nữa, ổ cắm điện Cẩm Tú có chất lượng rất tốt, nhưng chúng chưa bao giờ trở thành thương hiệu, ngươi có biết vì sao không?”

Kiều Kiều làm ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: “Mọi người lấy hàng từ Cẩm Tú, sau đó dán nhãn thương hiệu khác lên, kiếm năm đồng tiền lợi nhuận trong đó. Cẩm Tú có vất vả thì cũng là đang giúp người khác mở rộng thị trường mà thôi.”

“Ta hiểu rồi.”

Tô Bình Nam nghiêm túc gật đầu: “Ngươi mắng rất đúng, xác thực toàn là đồ ngốc.”

“Ừm.”

Kiều Kiều lại làm ra vẻ anh hùng sở kiến lược đồng, bổ sung một câu: “Tuy nhiên, đám ngu ngốc đó lại quá hung dữ.”

Nói xong câu đó, Kiều Kiều nhìn thấy biểu hiện của nam nhân kia rất kỳ lạ, cơn say dâng lên, cái gì cũng không nhớ được, chỉ loáng thoáng nhớ mình vỗ vai đối phương nói rất nhiều chuyện.

“Hỏng rồi.”

Kiều Kiều bật dậy, trước mặt là khung cảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, lập tức yên tâm hơn.

“Nha đầu ngươi còn chưa uống chết sao?”

Giọng nói của mẹ Kiều Kiều vang lên khiến nàng cảm nhận được sự thân thiết.

“Uống chút nước mật ong đi.”

Kiều Kiều tiếp nhận, sau đó xoa cái đầu vẫn còn đau của mình.

Mẹ Kiều Kiều nhìn nàng, thái độ giống như không cứu vãn nổi: “Hôm qua ngươi uống bao nhiêu?”

Kiều Kiều nở nụ cười nịnh nọt, lập tức thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình, ôm lấy đầu bắt đầu kêu đau.

“Được, được.”

Mẹ Kiều Kiều bất đắc dĩ đứng dậy: “Khi A Tuyết đưa ngươi về đã dặn ta, bảo ngươi tỉnh lại thì điện thoại cho nàng.”

“Vâng.”

Kiều Kiều như được đại xá, vội vàng lộn nhào ra phòng khách.

Mười phút sau.

“A!”

Phòng khách truyền đến tiếng thét tê tâm liệt phế của Kiều Kiều.

“Cái gì vậy?”

Mẹ Kiều Kiều giật mình, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái mình nhăn lại một đống, lại còn ôm trán.

“Ta xong đời rồi.”

Kiều Kiều ngửa đầu thở dài, cực kỳ bi thương.

Những gì mà bạn nàng thuật lại đã giúp cho nàng nhớ lại một phần ký ức đã bị mất. Kết quả khiến cho nàng hoài nghi nhân sinh.

Vội vội vàng vàng rửa mặt, Kiều Kiều còn chưa bước ra cửa hành lang, nàng đã nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen dừng ở cổng tiểu khu.

“Giám đốc Kiều?”

Một nam nhân mặc vest màu đen đeo kính râm, giọng điệu cung kính: “Ta tên Trương Huy, là tài xế của ngươi. Tô tổng nói hôm nay ngươi có thể nghỉ ngơi một ngày. Cần dùng xe có thể lấy đi bất cứ lúc nào.”

Thật ra Kiều Kiều thuộc loại bình thường thì giương nanh múa vuốt nhưng trên thực tế lại là một con hổ giấy.

Nàng ngẩn ra, nhưng vẫn khoát tay từ chối Trương Huy, sau đó không quay đầu lại vội chạy đi.

Chỉ để lại một nam nhân áo đen đứng đờ ra đó, gương mặt mờ mịt.

Bình Luận (0)
Comment